Hôn Nhân Chọc Cười: Vợ Mới Của Tư Thiếu

Chương 5: Tôi sợ mình là cầm thú

/1126


Chương 5: Tôi sợ mình là cầm thú

Nửa đêm, đồn cảnh sát rất ít người, Tư Dận Diễn đi dọc đường chỉ thấy vài người. Ngay khi anh đẩy cửa lớn của văn phòng cục trưởng, một sức nóng phả vào mặt anh. Một đám cảnh sát, cả đội trưởng và đội phó đang bày 2 bàn lớn để ăn lẩu!

Người phụ nữ rất dễ thấy trong số các cảnh sát không phải là Diệp An Cửu thì là ai đây? Cởi bỏ đồ trang sức trên người, xắn tay lên ăn uống khí thế, yêu tinh dụ người cũng mang hơi thở của khói lửa dân gian.

“Cậu Tư!”

Cục trưởng Hàn Trình là cấp dưới của cha Tư Dận Diễn. Tuổi tác thì ông ấy là trưởng bối. Nhưng ông ấy cũng không thể phô trương thân phận của Tư Dận Diễn, cũng không khoe mẽ nổi. Ông ấy cũng thấy thú vị nên hùa theo người khác gọi cậu Tư.

“Chú Hàn!” Tư Dận Diễn đi tới bên cạnh. Hàn Trình cười khách sáo. Nồi lẩu cũng sôi được hơn một nửa, ông ấy cũng ngại gọi anh ăn chung.

“Đi! Chúng ta vào trong rồi nói!”

Bên trong là phòng nghỉ ngơi của Hàn Trình. Ông ấy hơi bất ngờ khi Tư Dận Diễn tới đây: “Ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy? Có chuyện gì cần dùng tới tôi thì cậu cứ việc nói thẳng đi.”

Tư Dận Diễn khựng lại rồi nói tiếp: “Lúc nãy nghe nói chú bắt được một người phụ nữ đánh người tại quán bar Dạ phải không?”

Hàn Trình cười: “Cậu nói An Cửu à. Không phải cô ấy đang ở bên ngoài ăn lẩu đó sao? Cô ấy cũng chỉ là tự vệ thôi. Cảnh sát tìm thấy thuốc lắc trên người của ten đàn ông kia. Tên đó đã bị tạm giam rồi!”

Tư Dận Diễn hơi nhướng mày: “Chú Hàn quen thân với cô ấy hả?”

“Cũng tạm thôi! Cô gái này quá xinh đẹp, cứ luôn gặp chuyện, nào là kẻ bám đuôi, biến thái, trộm cướp, còn có loại đàn ông hèn hạ nữa. Rất nhiều người đều bị cô ấy đánh rồi đưa vào đồn, gián tiếp phá không ít vụ án, tới lui hoài thì cũng quen.”

Tư Dận Diễn mím môi. Anh không hỏi thăm mà hỏi những vấn đề này thì Hàn Trình đều nói ra. Anh cảm thấy mình nghe tin rồi tức tốc chạy tới đây thì quả thật hơi thừa. Người ta cơ bản không cần anh phải lo lắng.

Hàn Trình sờ vào sau ót của mình, bất chợt toát mồ hôi. Ông ấy thở dài, quả nhiên không hổ là người của nhà họ Tư, đại tá vương bài của đơn vị đặc chiến. Rõ ràng đã kinh doanh nhiều năm nhưng nói chuyện với anh thì ông ấy vẫn cảm thấy căng thẳng.

Ông ấy đẩy cửa đi ra tiếp tục ăn lẩu thì quét mắt nhìn rồi hỏi: “Chậc, An Cửu đâu?”

Một nữ cảnh sát chỉ ra cửa: “Cô ấy nói có người tới đón nên đi rồi.”

Dưới lầu đồn cảnh sát, Tư Dận Diễn mở cửa định lên xe. Hơi thở kỳ lạ trong xe khiến động tác của anh khựng lại. Anh ngước mắt nhìn, chỉ thấy ai đó trong xe đã ngồi ngay ngắn.

Diệp An Cửu nheo mắt, cười giống như chú cáo nhỏ, còn tỏ ra quen thuộc vẫy tay với anh: “Mau lên xe đi, cũng đã muộn rồi.”

Tư Dận Diễn cảm thấy nghẹt thở, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ việc mình và cô kết hôn quá mạnh động rồi.

Anh mở cửa lên xe, vừa khởi động xe thì nghe Diệp An Cửu nói: “Tới đại lộ Thịnh Hoa.”

“Thượng Cảnh Uyển có phòng, đã trang trí xong rồi. Tôi vốn chuẩn bị ngày mai đón em qua đó. Tối nay qua cũng được!”

Diệp An Cửu không hề tỏ ra nhút nhát, cô tháo giày của mình ra, thong dong đung đưa đôi chân nhỏ: “Anh Tư, tôi còn là học sinh.”

Sống chung không hay lắm đâu!

Anh Tư đính chính: “Là học sinh đã kết hôn!”

Đột nhiên người phía sau không lên tiếng nữa, anh quay ra nhìn thì thấy cô co chân lên ôm lấy và thở dài: “Yên tâm. Cho dù ở chung thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng anh. Tôi vẫn chưa cầm thú tới mức đó!”

Đều là người trưởng thành, dĩ nhiên biết ý của anh nói. Đổi lại là cô gái khác, chắc còn tỏ ra khó xử. Nhưng cô là Diệp An Cửu, cô cười nhạo: “Tôi sợ mình là cầm thú!”

Tư Dận Diễn: “…”

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Diệp An Cửu, Tư Dận Diễn vẫn đưa cô tới đại lộ Thịnh Hoa. Thấy Diệp An Cửu đi vào trong và mất hút. Đột nhiên anh chợt nghĩ ra một chuyện, chung cư của Diệp An Cửu là một căn hộ hai tầng thuê chung với người khác. Đối tượng thuê chung là 2 học sinh, một là nữ minh tinh, còn người kia là người thừa kế công ty giải trí Vinh Xán, là một người… đàn ông!

 


/1126