Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku

Chương 91 - Chương Ngoại Truyện 10: Ngày Valentine Sóng Gió.

/96


Lam Thanh thấy gần đây Giang Thiên lạ lắm nha. Cậu cứ đi sớm về muộn, có khi một hai giờ sáng mới về, bộ dạng trông rất mệt mỏi. Nhưng nếu nó mà hỏi thì cậu chỉ ậm ừ cho qua chuyện, thậm chí cũng không thèm quản nó nó cứ nhốt mình trong phòng chiếu cả ngày. Có lúc cậu còn bảo nó cứ ở nhà cũng được, tốt nhất là khỏi ra ngoài.

- Tên này bị thần kinh rồi sao?

- Cậu nói ai thần kinh?- Khả Vi gõ đầu nó hỏi. Cô tới mà nó cũng không biết, nằm đó thẫn thờ nhìn ra cửa.

- Là Giang Thiên đó.- Lam Thanh xoa đầu nhăn mặt nói.

- Anh ấy?

- Lúc trước thì đi trễ về sớm giờ lại sớm về trễ, cấm tớ xem anime nhiều giờ lại mua cả đống về bắt tớ ở trong nhà mà xem. Thật không hiểu nổi.

- Tớ cũng thấy Kiến Hàm dạo này lạ lắm...anh ấy lúc nào cũng trong vội vã...đôi khi nhìn màn hình máy vi tính bày ra vẻ mặt hình sự lắm.- Khả Vi ngồi đối diện nó nói.

- Công việc có nhiều lắm sao?- Lam Thanh nghiêng đầu hỏi.

- Tớ cũng không rõ. Kiến Hàm không cho tớ biết và cũng cấm tớ xem báo và thời sự luôn.- Khả Vi cũng rất khổ não.- Tớ nghĩ họ không muốn chúng ta bận tâm nhiều.

Lam Thanh nghe cô nói vậy cũng lâm vào trầm tư. Nói mới để ý...nó chỉ biết cậu là chủ tịch tập đoàn BS nhưng lại không rõ cậu phải làm những vị...có mệt lắm không? Ai biểu tên đó lúc nào cũng bày vẻ mặt tự cao tự đại, có lúc lại rất trẻ con...những lời than vãn nhiều lúc giống như làm nũng vậy...thậm chí cũng có nhiều thời gian dẫn nó đi đây đi đó...Lam Thanh thật sự không biết việc có bao nhiêu vất vả. Nó...vô tâm vậy sao?

- À mà cậu đã mua quà gì cho Giang Thiên chưa?

- Quà? Chưa tới sinh nhật anh ấy mà.

- Đâu nhất thiết phải tới sinh nhật. Hôm nay là Valentine đó!

- Valentine? Tớ không để ý.

- Lam Thanh! Cậu thật sự yêu Giang Thiên sao?

- Không yêu thì đã đâu kết hôn. Tớ đâu phải người tùy tiện.

- Tớ thấy cậu chẳng mấy khi quan tâm anh ấy cả. Thái độ của cậu cũng thế...thật sự khiến người ta nghi ngờ. Đôi lúc tớ tự hỏi Giang Thiên có phải cũng thấy thế không.

- Này...tớ nghĩ mình biểu hiện cũng rõ mà...

- Biểu hiện gì?- Khả Vi nhướng mày hỏi.

- Êtou...- Lam Thanh đột nhiên cứng họng. Nó chợt nhớ đến toàn là Giang Thiên chủ động làm hành động yêu thương còn nó chỉ thuận theo...cũng là Giang Thiên nói lời yêu...cũng là cậu hay mua quà cho nó...cũng là cậu quan tâm nó như bảo mẫu...còn nó chỉ việc nhận mà thôi.

- Không nói được phải không ?

- Hai.- Lam Thanh ủ rũ đáp.

- Tớ đoán giờ vẫn kịp đấy. Cậu đi mua quà cho anh ấy cũng được.

- Mua quà...mua quà gì mới được chứ? Giang Thiên cái gì cũng có cả...

- Anh ấy không đặc biệt thích gì sao?

- Không.

- Đúng là hơi khó đây.

Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại bàn vang lên. Lam Thanh vươn tay lấy điện thoại áp lên tai.

- Alo.

-....

- Làm bánh socola...

- ...

- Bây giờ sao?

-...

- Được. Tớ nhất định sẽ đến.

- Sao vậy?- Khả Vi nhìn nét mặt rạng lên của nó hỏi.

- Tớ nghĩ nên tặng quà gì rồi.

- Là gì thế?

- Socola.

Tại công ty chính của tập đoàn BS, trong phòng của chủ tịch, sáu chàng trai hội kỉ luật họp mặt với nhau, nét mặt rất nghiêm trọng.

- Tìm ra hắn chưa?- Giang Thiên nhíu mày hỏi.

- Chưa. Tớ không tìm ra chút manh mối nào cả.- Kiến Hàm lắc đầu.

- Tớ cũng vậy. - Tên này rất biết ẩn mình.Tử Phong nghĩ trong đầu.

- Bên phía tớ cũng đã phái người truy tìm...tớ e rằng hắn cấu kết với thế lực ngầm.- Đan Bảo nói.

- Đáng lí ra lúc trước cậu không nên nhân từ mà cho hắn một con đường sống. Giờ hắn lại trở thành mối nguy hại lớn.- Kiến Hàm ngã người ra sau nói.

- Không phải là tớ nhân từ...mà là không muốn Lam Thanh ngje được vài tin không hay thôi. Có thể cô ấy bạo lực nhưng vẫn thực sự xem trọng mạng người.

- Cậu nghĩ cho cô ấy...bây giờ mạng mình đang bị đe dọa.

- Tớ không nghĩ có ai đủ bản lĩnh mà đe dọa mạng tớ...chỉ lo hắn chơi bẩn thôi. Dù sao thì giúp tớ chặn tin tức này lại. Tớ không muốn quá nhiều người biết.- Giang Thiên xoay cây bút trên tay nói.

- Muộn mất rồi. Nó được đăng trên trang nhất của báo.- Vĩnh Khang giơ tờ báo trên tay nói.

- Và cả tin tức thời sự nữa.- Minh Nhạc chầm chậm nói.

- Làm sao có thể?- Tử Phong khó tin giật lấy tờ báo trên tay Vĩnh Khang. Chuyện này chỉ có mấy người bọn họ biết mà.- Thật này...

- Chắc là hắn truyền ra. Chắc muốn làm to chuyện này lên. Đúng là một gã phiền phức.- Giang Thiên nhíu mày khó chuyện.

- Yên tâm đi. Lam Thanh chắc không biết tin này đâu, cô ấy đâu có mấy khi xem tin tức, tớ cũng cấm Khả Vi đọc báo hay xem tin tức rồi, sẽ không cách nào mà cô ấy biết đâu. Chúng ta chỉ cần cố gắng tóm được hắn sớm...đến khi mọi chuyện kết thúc...Lam Thanh biết...cậu chỉ cần cố gắng ăn vài đòn là được.- Kiến Ham câu khóe miệng cười vui vẻ, rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác.

- Hi vọng thế. Nếu cô ấy mà biết lúc này...không biết sẽ làm chuyện điên rồ gì.- Giang Thiên vò mái đầu gục xuống bàn. Nghĩ đến nó lại thấy bất lực...mấy hôm nay cũng chẳng có mấy thời gian để ý đến...không biết nó thế nào rồi.

Đứng trước một tòa nhà, Lam Thanh và Khả Vi ngẩng đầu lên.

- Hình như là ở chỗ này...Chúng ta lên thôi.

Ting.Tiếng chuông cửa vừa vang lên một tiếng đã có người ra mở cửa.

- Hai người đến rồi.- Tịnh Đan mặc tạp dề mở cửa cười đón.

- Đành làm phiền rồi.- Lam Thanh gãi đầu nói.

- Không sao. Mau vào đi.- Tịnh Đan cười nói.

Hai người vừa vào đã thấy bóng dáng của An Nhã và Quân Tuyết loay hoay trong bếp.

- Đến trễ nha.- An Nhã nhìn nó nói.

- Ngửi mùi hấp dẫn thật !- Lam Thanh hít hít mũi, nhỏ dãi nhìn nồi socola nóng hổi.

- Không được ăn đâu đấy. Chị biết em thèm nhưng một giọt cũng không được đụng đến.- An Nhã ngay lập tức cảnh cáo.

-Mà sao cậu lại nghĩ đến mời mọi người làm socola vậy?- Khả Vi tò mò hỏi Tịnh Đan.

- Đột nhiên nghĩ đến thôi. Đã lâu chúng ta cũng không tụ tập mà.- Tịnh Đan thản nhiên cười nói. Thật ra thì cô cũng biết chút chuyện từ Đan Bảo...

- Làm cái này dễ không?- Lam Thanh tò mò hỏi.

- Cũng dễ lắm. Không khó lắm đâu.- Quân Tuyết cười nói.

- Vậy...tớ muốn làm một cái thật là to. Ăn như thế thật đã.- Lam Thanh ngẩng đầu lên ao ước.

- Chúng ta làm để tặng mà.

Sau một lúc náo loạn,...

- Giờ đem để trong tủ lạnh là xong.- An Nhã phủi phủi tay nói.

- Lam Thanh, cậu sao còn chưa đặt khay vào tủ lạnh.- Tịnh Đan thấy nó trầm tư nhìn khay socola của mình thì hỏi.

- Sao tự dưng có cảm giác nó rất xấu.

- Lần đầu làm mà, như vậy là tốt rồi. Tớ nghĩ là nó ổn.- Khả Vi nói.

- Ổn.- Lam Thanh chợt nghĩ đến cảnh Giang Thiên mở bọc gói socola ra, nhìn thấy hình dạng vặn vẹo của nó mà ôm bụng cười .Tên đó mà dám cười nó sẽ cho biết tay.

- Nhắc mới để ý...chúng ta không có giấy gói nhỉ?- Quân Tuyết đột nhiên nói.

- Không có?- An Nhã, Khả Vi và Lam Thanh phóng ánh mắt nhìn Tịnh Đan. Cô nàng cũng ngẩn người ra. Hình như quên mất rồi.

- Thôi để tớ đi mua cũng được.- Lam Thanh tháo tạp dề dính đầy socola trên người ra.

- Không, để tớ đi mua.- Tịnh Đan vội nói.

- Các cậu ở nhà dọn dẹp chứ. Tớ không làm được nên vẫn để tớ đi. Chẳng lẽ đến việc mua đồ cũng không tin tớ được sao?- Lam Thanh híp mắt hỏi. Trông nó đâu đến nỗi nào.

- Thôi, để con bé đi cũng được mà. Chắc là muốn ra ngoài kiếm chỗ nào chơi thôi. Trong lúc đó chúng ta cứ dọn đã.- An Nhã nháy mắt nói.

- Thật sự không có mà.- Lam Thanh phồng má. Toàn nghĩ oan cho nó.

Lam Thanh cầm tờ giấy ghi địa chỉ của cửa hàng. Đi đâu cũng thấy các cặp đôi đặc biệt là các cửa hàng bán socola. Rất náo nhiệt. Lam Thanh bất chợt đi ngang qua một cửa tiệm nhỏ, bên trong bày bán rất nhiều đồ cặp. Nó chú ý tới dây chuyền có lồng nhẫn cặp. Nó nhìn đến tay đeo nhẫn cưới của mình...mua thêm chắc cũng không sao.

- Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến ạ.- Tiếng nói của cô bán hàng vang lên tiễn khách.

- Như thế là được rồi. Xem như cũng bù phần nào socola đó.- Lam Thanh mỉm cười nói thầm. Trong lòng đang vui chợt trào lên cảm giác bất an. Ánh mắt nó liếc ngang một cái. Không thấy gì hết. Chẳng lẽ là nhìn lầm. Lam Thanh cất hộp quà vào túi áo khoác, bước chân nhanh chóng rời đi.

Nó cứ đi mà không để ý tới đằng trước rồi đụng phải ai đó, cả hai ngã nhào xuống đất.

- Đau quá!- Nó mở một bên mắt nhìn, nó đụng phải một cậu bé bán bao. Lam Thanh phủi phủi quần áo đứng dậy, vươn tay nói với cậu bé.- Em không sao chứ?

- Không sao ạ. Chị mua báo không?- Cậu bé nắm tay nó đứng dậy, nhặt hết báo rơi rồi chìa ra hỏi, đôi mắt long lanh mong chờ.

- Chị không đọc báo...BS ?- Lam Thanh chú ý đến trang nhất tờ báo, tin,tức về BS.- Chị lấy một tờ. Cảm ơn em.

- Cảm ơn chị nhiều. Chúc chị valentine vui vẻ.- Cậu bé nhanh nhẹn nhận tiền rồi chạy đi.

Lam Thanh vừa đi vừa nhíu mày nhìn tờ báo. Chủ tịch tập đoàn BS nhận được thư đe dọa...cổ phiếu nhanh chóng rớt giá...Thư đe dọa? Tên nào mà ngu ngốc vậy? Lam Thanh liếc mắt nhìn xuống dưới...

- Nghi ngờ người gửi thư đe dọa là Tổng giám đốc của công ty Z từng được tập đoàn BS thu mua. Có thông tin cho rằng ông ta có liên quan đến một số vụ buôn bán bất hợp pháp với xã hội đen...người cung cấp những thông tin này lại là Giang Thiên. Nói như vậy là muốn báo thù sao? Đúng là tên ngốc. Giang Thiên nếu muốn thì ông ta cũng chẳng sống được đến ngày hôm nay...còn không biết biết ơn mà đòi báo thù...Hừ, loại người chẳng ra gì. Giang Thiên cũng chẳng thèm nói với mình...rốt cuộc thì anh ta xem mình là cái gì chứ!- Lam Thanh lầm bầm mắng. Mấy ngày nay cậu tất bất cũng vì chuyện này mà cũng chẳng nói với nó một tiếng...còn làm nó suy nghĩ nhiều. Tên ngốc đó.- Khoan đã, nếu hắn còn có mục đích khác thì sao? Giang Thiên sẽ không sao chứ? Anh ấy chẳng giữ lấy một người vệ sĩ bên mình...dù rằng võ nghệ thế nào cũng không tránh khỏi bị đánh lén. Phải tới công ty xem sao đã.

Lam Thanh lo lắng cầm tờ báo vội vàng bước đi. Đi được một đoạn nó mới chợt nhớ ra một điều hết sức quan trọng:

- Mình có biết công ty nằm ở đâu đâu! Phải rồi...ngồi taxi là được.

Lam Thanh đứng vẫy tay bên đường, một chiếc taxi chạy đến. Lam Thanh vội vã mở cửa xe bước lên:

- Cho cháu đến tập đoàn BS.

- Đáng tiếc là không thể thưa Hàn thiếu phu nhân.- Giọng nói nham nhở từ chỗ ngồi lái vang lên.

- Sao?- Lam Thanh ngẩng đầu lên, nó chỉ kịp thấy một tên mặc áo đen ở bên ghế phụ lại vươn tay chụp một chiếc khăn lên mặt nó. Ý thức của Lam Thanh mất dần. Thật xui xẻo. Ai đời lại trúng một chiều hai lần...đúng ngốc mà...

- Chúng ta mau đi thôi.- Chiếc xe lặng lẽ rời đi trên đường phố đông đúc.

Lam Thanh bị âm thanh ồn ào xung quanh đánh thức. Thuốc mê khiến đầu óc nó đình trệ chưa hoàn toàn tỉnh táo.

- Gửi chưa?- Tiếng người đàn ông khàn khàn hỏi.

- Gửi rồi ạ. Chắc giờ hắn đang cuống cuồng lên.

- Không ngờ tên đó lại lấy một con bé vắt mũi chưa sạch, dám cự tuyệt con gái của ông còn đây ông đây tới mức đường cùng...hôm nay nhất định phải cho nó biết tay.- Giọng người đàn ông nói, tiếng nghiến răng ken két.- Bố trí người...chỉ cần thấy hắn tới...Hiểu chứ?

- Tôi hiểu rồi.

Lại bị bắt làm con tin...xem mình cũng có giá lắm. Lam Thanh thầm nghĩ. Nó vẫn vờ như chưa tỉnh, tay ở đằng sau chuyển động cố tháo giày thừng. Cột cũng chặt ghê. Lam Thanh ảo não nghĩ. Nhưng nó cũng không thể ngồi ở đây mãi được. Nhất định phải tìm cách.

- Xem nào...chủ tịch tập đoàn BS sao? Cũng chỉ là một tên nhóc cao ngạo mà cũng dám vênh mặt...

Anh ấy là tự tin không phải cao ngạo. Vênh mặt thì sao? Chưa đến lượt ông xét.

- Nếu không vì hắn thì ta cũng đã không bị phá sản...

Là do ông ngốc. Không có năng lực mà đổ thừa người khác.

- Hôm nay chắc chắn là ngày mày phải chết.- Tiếng nói ngoan độc của ông ta vang lên kèm tiếng đổ vỡ.

Chết? Phiền rồi đây. Tên này chơi liều rồi. Hai bàn tay chuyển động phía sau càng nhanh. Cái nút thắt chết tiệt. Lam Thanh mắng lớn. Nếu để Giang Thiên đến đây thì nguy mất. Nhất định phải tìm cách xử lí trước khi anh ấy tới.

- Lam Thanh sao? Cô ấy ra ngoài mua đồ rồi.

-...

- Cũng đi khá lâu rồi mà chưa thấy cô ấy về...Có chuyện gì sao Đan Bảo ?- Tịnh Đan lo lắng cầm điện thoại.

-...

- Em biết rồi! Em sẽ nói với các cô ấy. Anh nhớ cẩn thận.- Tịnh Đan nhỏ giọng căn dặn.

- Tịnh Đan. Đan Bảo gọi có chuyện gì vậy?- Khả Vi hỏi. Cô cảm thấy là có liên quan đến Lam Thanh.

- À. Đan Bảo nói là Lam Thanh đến công ty tìm Giang Thiên. Nói chúng ta không cần lo lắng.- Tịnh Đan cười nói.- Thôi, chúng ta đi xem socola thế nào.

- Ừm.- Khả Vi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản vậy.

Tại phòng làm việc của Giang Thiên.

- Vậy giờ chúng ta tính sao đây?- Kiến Hàm hỏi Giang Thiên đang trầm tư.

- Tạm thời đừng manh động. Tớ sẽ đến đó trước. Các cậu...

- Không được. Nếu đi chúng ta cùng đi.

- Không được. Nếu chúng ta cùng nhau đi sẽ bứt dây động rừng.- Giang Thiên xiết chặt tay nói. Biết ngay tên đó chơi bẩn.

- Anh hai, em có tin này.- Thiên Vũ xông cửa nhào vô.

- Tin gì?


/96