Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 86 - Chương 86

/113


Buổi đấu giá vừa kết thúc, lão Dương muốn dẫn theo Thẩm Cảnh đi ăn cơm, Thẩm Cảnh từ chối, nói: Cháu muốn về sớm một chút, thật xin lỗi, để lần sau đi.

Lão Dương gật đầu một cái, nói: Thế nào không an tâm à?

Thẩm Cảnh cười nói: Bình thường thời điểm cô ấy biểu diễn, cháu đều tới dự, lần này không tới cháu cảm thấy không an tâm.

Lão Dương nhìn đồng hồ, nói: Vậy cậu đi nhanh đi, ta sẽ tự trở về.

Thẩm Cảnh nói: Làm phiền ông rồi. Nói xong liền vẫy xe rời đi.

Lão Dương gật gù hả hê phối hợp nói: Tình yêu của người trẻ tuổi thật đúng là làm cho người ta hâm mộ.

. . . . . .

Cũng may đi từ nơi này đường xá cũng không tính là xa, cho dù là có tắc đường một chút cũng có thể đến đúng giờ, sau khi trờ về Thẩm Cảnh trực tiếp đi tới trường học của Tống Hiểu Hoa, gọi điện thoại nhưng không ai nghe máy, chợt nhớ tới lần trước có lấy số điện thoại của cô bạn cùng phòng Hiểu Hoa, anh bấm số gọi, đầu bên kia cũng đã quá nửa chuống, qua thật lâu mới nghe điện thoại, nói: Ai vậy. . . . . . Ai vậy. . . . . . Tìm ta chuyện gì. . . . . . hiện tại ta thật sự ghê tởm chết đi được. . . . . . Cẩn thận ói vào mặt ngươi. . . . . . Nôn. . . . . .

Lời nói không có mạch lạc cũng không hiểu nói những gì, cũng may Trương Nhạc coi như còn thanh tỉnh vội vàng cầm lấy điện thoại của Lưu Giai Lệ nói: Này, thật xin lỗi, cô ấy uống say rồi.

Thẩm Cảnh chần chờ mấy giây, dò hỏi: Tống Hiểu Hoa không có ở đấy sao?

Trương Nhạc nghe giọng nói có chút quen tai, ngẩn người, cuối cùng giống như là nhớ ra điều gì, kích động gào lên trong điện thoại nói: Anh là Thẩm Cảnh đúng không?

Sao anh lại biết số này mà gọi tới, Anh tìm Hiểu Hoa à? Hiểu Hoa đi cùng mọi người trong câu lạc bộ đi ăn lẩu vẫn chưa về đấy. Trương Nhạc nói.

Thẩm Cảnh nhíu mày, hỏi Cô ấy không cùng chỗ các em sao?

Trương Nhạc trả lời: Bọn em về trước, Lưu Giai Lệ uống say không còn biết gì, nên em đưa cô ấy về ký túc xá trước. . . . . .

Thẩm Cảnh cắt đứt lời nói: Tống Hiểu Hoa hiện giờ đang ở đâu?

Trương Nhạc suy nghĩ một chút, trả lời: Em không nhớ tên nhà hàng lẩu kia, chỉ biết nó nằm ở đường dành riêng cho người đi bộ, ngay cạnh đó có một ngã tư rất lớn. . . . . . Ừ. . . . . .

Thẩm Cảnh nhìn chung quanh, nói: Được, anh biết rồi, làm phiền em rồi.

Trương Nhạc nói: Không phiền toái không phiền toái.

Sau khi cúp điện thoại, Trương Nhạc lấy tay chỉ chỉ vào đầu Lưu Giai Lệ đã say mèm nói: Ai nha, thật làm cho người hâm mộ, có một thanh mai trúc mã thật là tốt. . . . . . Lời còn chưa nói hết, Lưu Giai Lệ ở bên cạnh đã vỗ vỗ lên mặt Trương Nhạc, nói: Cùng lắm thì lão nương. . . . . . Lão nương. . . . . . Mình yêu. . . . . . Yêu mình!

Trương Nhạc: . . . . . . Bà cô, cậu có thể hay không để cho tớ sống yên ổn a?

Lưu Giai Lệ trở mình một cái, Nôn. . . . . .

Trương Nhạc nhảy dựng lên, Mẹ nó, đại tỷ, chớ ói, cậu bây giờ đang nằm trên giường tớ . Đây không phải là muốn hành hạ người ta sao?

. . . . . .

Thẩm Cảnh ngồi ở trên xe taxi, không biết bao nhiêu lần bấm điện thoại di động đều là gọi vào một số, rốt cuộc điện thoại cũng kết nối, anh nghe thấy bên đầu dây Tống Hiểu Hoa vang lên : Anh Thẩm Cảnh!

Nhìn xem, nhất định là uống nhiều quá, bởi vì bình thường Tống Hiểu Hoa ngại mọi người nên không bao giờ gọi mình như vậy.

Thẩm Cảnh nhíu mày, dò hỏi: Em bây giờ ở đâu?

Tống Hiểu Hoa mơ mơ màng màng quay đầu lại liếc mắt nhìn quán lẩu, nói: Chỗ này là quán lẩu Phượng Hoàng.

Thẩm Cảnh nói: Bên cạnh em có ai không?

Tống Hiểu Hoa lắc đầu, lại nghe thấy đầu bên kia Thẩm Cảnh nói: Tại sao không nói chuyện. Cô mới nhớ Thẩm Cảnh không thể nhìn thấy mình, trả lời: Có. . . . . . có chủ tịch câu lạc bộ cũng ở đây. . . . . .

Thẩm Cảnh nói: Đưa điện thoại cho chủ tịch CLB nghe một chút.

Tống Hiểu Hoa mơ


/113