Hiền Tri Thiên Lý

Chương 108 - Chương 104.1

/170


Edit: Anh Thơ

Beta: Tiểu Lăng

Tra Nhĩ dừng bước, lấy đĩa CD trong suốt đeo trên cổ ra, phát hiện nó đang rung và sáng lên, hắn không khỏi vui mừng, vội vàng tìm khắp nơi. Hắn vào thành Thánh đã hơn ba ngày, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Thiên Lý, ngay cả tàu con thoi mang số hiệu GEM1208 cũng không biết đã đi đâu.

Đi khắp các nẻo đường của thành Thánh, một cảm giác quen thuộc bỗng tự sinh ra, nhưng hắn không có tâm tư đi hổi tưởng. Mãi đến hôm nay, chuyện của Thiên Lý rốt cuộc cũng có chuyển biến. Đĩa trong suốtđang cảm ứng lẫn nhau, một người khác giữ đĩa trong suốt đang ở gần đây.

Chạy theo phương hướng mà đĩa CD cảm ứng được, băng qua mấy quảng trường, bước vào một khu thi đấu tương đối náo nhiệt.

Dị năng giả từ khắp nơitề tụ về đây, thông qua việc tham gia các trận đấu để đạt được điểm vinh dự. Tra Nhĩ xuất hiện cũng không gây ra náo động gì, ở thành Thánh, một ông già nghèo túng cũng có thể là một cao thủ tuyệt thế, cho nên không phải bất đắc dĩ thì người thường sẽ không gây náo động ở đây.

Nhưng khi một chiếc xe bay xa hoa xuất hiện thì những dị năng giả ở đó đều kích động. Ở thành Thánh, không ai không biết, không ai không hiểu dấu hiệu trên chiếc xe đó, đó là huy hiệu dành riêng cho nghị viên trẻ tuổi nhất của khu 10 phía Bắc, người đứng đầu gia tộc Duy Tạp Tư – thiên tài Lai Địch.

Là ngài Lai Địch!

Ngài Lai Địch cũng đến xem trận đấu sao?

Không thể nào? Ngài Lai Địch thực sự ở trong xe sao?

Á... Ngài Lai Địch, em yêu ngài! Vô số tiếng kêu chói tai của những người phụ nữ nháy mắt đã che hết tất cả âm thanh của đàn ông xuống.

Lai Địch ở trong xe nhíu mày, quay đầu nhìn ra ngoài xe, mắt từ từ đảo qua đám người.

Bỗng hắn ta biến sắc, híp mắt nhìn chằm chằm vào một người đàn ông quần áo rách nát, râu ria xồm xoàm đứng trong đám người.

Là hắn!

Lai Địch nắm chặt tay thành đấm, mắt sắc phát hiện trên cổ hắn đeo 3 chiếcđĩa CD trong suốt. Ba chiếc!

Hắn ta nghĩ một hồi, mở máy truyền tin ra liên lạc với 4 người, gọi bọn họ chạy đến đây, đồng thời bảo tài xế điều khiến xe bay đến một nơi tương đối yên tĩnh ở khu ngắm cảnh.

Ai ngờ xe bay vừa mới khởi động thì Tra Nhĩ đã chạy nhanh sang đây, tung mình vài bước đã nhảy lên nóc xe.

Mọi người bên dưới đều hô hào lên, có người tức giận mắng mỏ, có người kinh ngạc, cũng có người ồn ào. Ở thành Thánh, chưa từng có ai lớn lối đến mức dám nhảy lên nóc xe Lai Địch, người đàn ông trông như ăn mày này đến từ đâu vậy?

Tăng tốc! Lai Địch lạnh giọng hô một tiếng.

Lát nữa chắc chắn không tránh khỏi một trận đại chiến, nhưng bất kể thế nào thì hắn ta cũng không đánh ở trước mặt nhiều người như vậy.

Tra Nhĩ lại không theo ý hắn ta, hắn đang nóng vội tìm kiếm Thiên Lý, cảm ứng được trong xe có đĩa trong suốt thì sao có thể chờ được nữa. Hắn duỗi móng tay sắc bén ra, chuẩn bị rạch nóc xe ra.

Sắc mặt Lai Địch nghiêm lại, vỗ lên cửa xe, một luồng năng lượng quỷ dị đánh về phía Tra Nhĩ trên nóc xe. Tra Nhĩ bị bắn ra khỏi xe, mà Lai Địch ở trong xe cũng nhanh chóng thu tay lại, kinh ngạc nhìn trọc khí đang từ từ tan đi trên tay mình.

Chuyện gì đang xảy ra? Vì sao lại có trọc khí? Chẳng lẽ... Lai Địch ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hãi. Nhưng hắn ta lại lập tức lại lắc đầu, không thể nào, nếu như hắn đã biến thành người trọc hóa thì sao còn có thể đi lại trong thành Thánh. Dù thiết bị kiểm tra của thành Thánh không tra được trọc khí trên người hắn, thì bản thân hắn cũng không thể nào giữ được lý trí.

Nhưng mà... Lai Địch sờ cằm, lộ vẻ trầm tư.

Tra Nhĩ vẫn đuổi theo sau, và lại sắp nhảy lên nóc xe.

Lai Địch ấn mở một màn sáng ra, thấy bốn điểm sáng trên đó đang nhanh chóng tới gần đây, liền mở miệng nói: Dừng xe.

Xe bay dừng ở một quảng trường cách khu ngắm cảnh không xa, theo sau xe ngoài Tra Nhĩ ra, còn có một số người nhiều chuyện, họ dừng cách xe bay khoảng 100m, không muốn bỏ qua trận náo nhiệt khó có được này.

Lúc này mười mấy chiếc xe hộ vệ chạy tới, một đội trưởng trong đó xin chỉ thị: Ngài Lai Địch, có phải kẻ này muốn gây bất lợi cho ngài không, có cần chúng tôi bắt hắn hắn lại không ạ?

Tạm thời án binh bất động, tôi cũng muốn biết rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Lai Địch xuống xe, xoay người nhanh chóng tiến lên đối diện với Tra Nhĩ.

Thấy Lai Địch xuất hiện, xa xa lại vang lên một tràng tiếng hô kinh ngạc, không ít người kích động hét không ngừng.

Tra Nhĩ dừng bước, khó hiểu nhìn Lai Địch, lại nhìn chiếc xe bay kia, phát hiện bên trong cũng không có Thiên Lý, lòng lại cáu kỉnh hơn. Tên đàn ông trước mặt hắn rất quen mắt, thấy hắn ta, sự hung bạo lại trào lên trong lòng hắn, ý muốn giết chóc dấy lên khó có thể ức chế.

Tra Nhĩ nén hung bạo xuống, nâng đĩa trong suốt trên cổ lên, lạnh giọng hỏi: Tại sao trên người anh lại có cái này?

Tại sao trên người anh cũng có? Lai Địch hỏi lại, nghi vấn trong lòng càng sâu hơn, dường như hắn cũng không nhận ra hắn ta, chẳng lẽ hắn thực sự không phải là 'hắn'?

Tôi hỏi anh, trả lời! Ánh mắt Tra Nhĩ lạnh lẽo, biểu tình không kiên nhẫn.

Làm càn, mi là ai? Dám vô lễ với ngài Lai Địch như vậy! Người hầu bên cạnh Lai Địch tức giận mắng.

Tra Nhĩ cũng không liếc lấy gã một cái, mặt gã hầu đó lập tức đỏ thẫm, miệng mở rộng, lại không nhả ra nổi thêm một câu nào.

Sắc mặt Lai Địch hơi run, ngón tay giật giật, trong lòng bàn tay lại xuất hiện một luồng trọc khí, hắn ta lập tức xua tan nó đi.

Là lĩnh vực, hơn nữa còn là lĩnh vực chứa trọc khí. Lai Địch nhìn Tra Nhĩ, biểu tình nghiêm túc.

Nói! Sát khí cuộn trào, bất kể là chuyện Thiên Lý mất tích hay là dáng vẻ của tên đàn ông trước mắt này đều khiến cho hắn không thể kiềm chế được.

Khóe miệng Lai Địch vẽ ra một nụ cười, thản nhiên nói: Chưa từng có ai dám dùng giọng điệu này chất vấn tôi. Thật ngại quá, nếu anh không trả lời vấn đề của tôi thì tôi cũng sẽ không trả lời anh.

Vậy --- chết đi. Vừa dứt lời, bóng Tra Nhĩ liền biến mất.

Lai Địch nhảy vọt lên, nhanh chóng rời khỏi vị trí cũ, hộ vệ xung quanh tuôn ra như ong vỡ tổ, nhanh chóng khởi động vòng phòng hộ, che chở Lai Địch ởbên trong.

Bóng Tra Nhĩ xuất hiện tại vị trí Lai Địch đứng khi nãy, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lai Địch, trong mắt như có hai ngọn lửa đen đang cháy rực.

Đúng lúc này, bốn cao thủ lần lượt trình diện, nhìn hai bên giằng co, trên mặt đều lộ vẻ kinh dị. Trong đó có một người khi thấy Tra Nhĩ thì trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, vui mừng, nghi hoặc, bi thương đan xen.

Trời ạ, là bốn đại cao thủ A Cát Nhĩ, Tháp Phu, Áo Sâm và Nặc Tỳ.

Họ đã đến rồi!

Đó là ai? Mà đáng để cho mấy đại cao thủ ra tay?

...

Ngày càng nhiều người coi


/170