Hiền Tri Thiên Lý

Chương 105 - Chương 101

/170




Thiên Lý.” Giọng Vệ Không khoan khoái truyền đến từ giữa không trung, sau đó bóng cậu từ từ hiện ra, hai tay mở rộng nhào về Thiên Lý.

Tra Nhĩ tay mắt lanh lẹ, đưa tay xuyên qua dưới nách Thiên Lý, vèo một cái nâng cô sang, khiến Vệ Không chụp hụt.

Vệ Không giận mà không dám nói gì, nhìn cánh tay da thịt rắn chắc của Tra Nhĩ, lại ngó lại cánh tay da bọc xương của mình, lập tức cảm thấy cạn kiệt sức lực. Cậu đến bên cạnh Tra Nhĩ, than thở: Tra Nhĩ, Thiên Lý, chú Thủy bảo em gọi mọi người ra ăn cơm.

Biết rồi. Thiên Lý trợn trắng mắt bảo Tra Nhĩ thả cô xuống, sau đó đến bên cạnh Vệ Không, duỗi một tay ra.

Vệ Không lập tức cúi đầu, vui vẻ để Thiên Lý vỗ về.

Tra Nhĩ ở bên cạnh khó chịu hừ lạnh, trong lòng nhớ kỹ món nợ này, quay đầu rồi tính.

Ba người ầm ĩ một hồi liền cùng nhau đi đến phòng ăn. Đúng lúc này, máy truyền tin của Thiên Lý reo lên. Cô bảo Vệ Không và Tra Nhĩ đi trước, còn mình thì tiếp máy.

Bóng Ba Tư Đốn (một trong ba cơ giới sư cùng Thiên Lý tham gia cuộc tranh tài vũ khí) xuất hiện trên màn hình, cười nói: Thiên Lý, đã lâu không gặp.

Con chào chú Ba Tư Đốn. Thiên Lý lễ phép nói, Đã lâu không gặp, gần đây chú khỏe không?

Rất khỏe. Ba Tư Đốn gật đầu nói, Nhưng con rời thành Thánh đã lâu rồi vẫn chưa trở lại, bọn chú đều rất nhớ con.

Thực xin lỗi, con...

Chú biết. Ba Tư Đốn ha ha cười nói, Bây giờ là con đã là chủ thành Minh, danh tiếng vang dội ở biên cảnh, bọn chú đều mừng cho cháu.

Cám ơn chú Ba Tư Đốn, trước kia liên tục gạt các chú, vô cùng xin lỗi.

Bọn chú hiểu, con không cần xin lỗi, sống cho tốt, có gì cần giúp thì cứ mở miệng, đừng coi bọn chú như người ngoài đó.

“Vâng.” Thiên Lý khẽ cười, lòng lại ấm áp, hỏi, Chú Bá Ân có khỏe không ạ? Đã đã lâu rồi con không có liên lạc với chú ấy.

Ba Tư Đốn im lặng một hồi, nói: Vốn cậu ta bảo chú không cần nói cho con, nhưng nếu chú không nói, sau này con biết rồi nhất định sẽ tự trách. Bá Ân ngã bệnh, nguyên nhân bệnh còn chưa tra ra được, nhưng thường sẽ té xỉu bất thường, tỉnh thì lại không nhìn ra hiện tượng gì kỳ lạ.

Cái gì? Thiên Lý vội hỏi, Từ lúc nào rồi ạ?

Được khoảng một tuần rồi.

Thiên Lý nhíu mày, nói: Mấy ngày nữa con sẽ về.

Được, bọn chú chờ con về, đi đường cẩn thận.

Cúp máy, Thiên Lý quay đầu nhìn hướng khu vực cấp B, thầm cầu nguyện Bá Ân không có việc gì. Là người giám hộ của cô, tuy bình thường Bá Ân không nói nhiều lắm, nhưng quả thật rất quan tâm cô, là một bậc trưởng giả đáng tôn kính, cô không hy vọng một người tốt như vậy gặp phải bất kỳ bất hạnh nào.

Thiên Lý nói chuyện mình chuẩn bị lên đường đến khu vực cấp B cho mấy ông chú.

Chú Âm cau mày nói: Thời gian này, cá nhân chú đề nghị con không nên rời thành Minh.

Đúng vậy. Chú Mộc cũng nói, Trong các khu vực cấp cao có không ít người muốn giết con, chỉ dựa vào một mình Tra Nhĩ, chưa chắc có thể bảo hộ con chu toàn.

Không thì em dẫn nhóm bọn anh đi cùng? Hữu Vọng đề nghị.

Chú Thủy liếc anh ta một cái, khoát tay nói: Cậu thì thôi đi, Vô Ảnh của cậu còn không vào được thành.

Lúc này Hữu Vọng mới nhớ tới yêu cầu của thành thị đối với đẳng cấp của linh thú vào thành, lập tức tỏ sự căm giận, cúi đầu buồn bực không nói thêm gì nữa.

Thiên Lý nghĩ một chút, nói: Trước mắt các chú đều không tiện rời thành Minh, có Tra Nhĩ ở bên cạnh cháu là được rồi. Ở biên cảnh thì có thể tùy tiện giết người, nhưng tiến vào thành thị, kẻ địch cũng phải kiêng dè, nên các chú không cần quá lo lắng.

Mọi người thấy ý Thiên Lý đã quyết, cũng không nói gì thêm, chỉ dặn cô chú ý an toàn.

Hôm sau, Thiên Lý thu thập hành trang, lặng lẽ cùng Tra Nhĩ rời thành Minh. Họ đến khu vực cấp C trước, rồi lại bắt tàu con thoi đến khu vực cấp B.

4C10 là thành thị cấp C gần thành Minh nhất, nhưng đây lại là lần đầu tiên Thiên Lý đến. Ở đây không có tàu con thoi cỡ lớn, chỉ có thể ngồi loại nhỏ chừng ba bốn trăm người. Loại tàu con thoi này không thể chở thêm phương tiện chuyên chở khác, Thiên Lý đành phải gửi xe bay của mình vào một kho hàng ở 4C10, sau đó cùng Djar leo lên tàu con thoi.

Dọc đường, cô vẫn luôn dùng cảm giác lưu ý tình huống xung quanh, nhưng cũng không phát hiện gì kỳ lạ nào. Điều này lại khiến cô khá lo lắng, trước kia khi cô đi xa luôn có một số người với mục đích không rõ theo đuôi, chỉ là với cảm giác của cô và bản lĩnh của Tra Nhĩ, vẫn luôn có thể dễ dàng thoát khỏi họ. Lúc này cô không hề cố gắng che giấu dấu vết hoạt động, nhưng lại không phát hiện bất cứ nhân vật khả nghi nào, thực đúng là có điểm khác thường.

Phòng nghỉ của Thiên Lý và Tra Nhĩ ở phía cuối tàu con thoi này. Cô cẩn thận quét khắp tàu, có khoảng hơn trăm hành khách, dị năng giả chỉ chừng mười mấy người, trong đó dao dộng năng lượng của hai người khá quen thuộc, nhưng nhất thời Thiên Lý không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

Ngầm nhớ vào đầu, cô không bỏ trang bị ở phòng nghỉ, mà luôn mang theo người, để phòng lúc gặp được chuyện thì kịp ứng đối.

Lúc này, tiếng nhắc nhở của máy tính vang lên, tàu con thoi từ từ cất cánh trong nắng sớm.

Đi đến nửa đường, Thiên Lý và Tra Nhĩ ra khỏi phòng, đến phòng ăn ăn cơm.

Vừa ra khỏi cửa phòng được mấy mét, trong góc đột nhiên có hai con vật nhỏ chạy ra, một trước một sau vọt lên vách tường, vèo một cái đã chạy mất tích.

Đó là chuột máy, một loại đồ chơi nhỏ tinh tế, quanh đây có rất nhiều, có lẽ là để chọc cười hành khách. Thiên Lý cẩn thận quét qua, bề ngoài cũng không phải vật phẩm nguy hiểm gì, cũng không quá để ý nữa.

Nhưng cái này lại khiến Tra Nhĩ chú ý, hắn dừng bước lại, tò mò quan sát mấy con chuột máy thoắt ẩn thoắt hiện, mãi đến khi phát hiện Thiên Lý đã biến mất ngã rẽ hành lang mới nhanh chân đuổi theo.

Ngay lúc hắn chạy đến hành lang, của cách ly phía trước bất ngờ đóng sập xuống, hai người bị tách ra.

Thiên Lý bỗng xoay người, bước nhanh tới bên cửa kim loại, đặt tay lên cửa, thầm nghĩ: Chuyện gì đã xảy ra?

Tra Nhĩ đột nhiên bị giam, lập tức nóng nảy, liều mạng đập cửa kim loại.

Thiên Lý, Thiên Lý!

Sắc mặt Thiên Lý nặng nề, không ngừng dùng cảm giác tìm kiếm nút điều khiển cửa kim loại.

Lúc này hai người họ chỉ cách nhau một bức tường thôi, nhưng chính khoảng cách một bức tường này lại thành khoảng thời gian

/170