Hào Môn Mật Ái: Chỉ Sủng Cô Vợ Thiên Hậu Đáng Yêu

Chương 5.2: Hào môn đích thực

/1548


Chương 5.2: Hào môn đích thực

Lâm Tố Tâm vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái dáng người dong dỏng cao đang đeo một chiếc túi GUCCI màu đỏ cam, chậm rãi đi tới.

Lâm Tố Tâm cố gắng hồi tưởng một lúc lâu mới nhớ ra cô ta hình như là thành viên nhóm fan hâm mộ của Mộ Hàn Khanh, có vẻ như là con gái của một chủ nhà máy da, cô ta chính là một trong những người đã chạy đến để công kích chủ cơ thể khi cô ấy bị đuổi học.

“Đàn em Lâm, ồ, không đúng, cô đã không còn là học sinh của trường này nữa rồi, không thể gọi cô là đàn em nữa.” Cô gái cao gầy che miệng cười hai tiếng nói: “Cô Lâm, sao cô lại chạy đến tận đây? Trường của chúng tôi không phải ai cũng có thể vào đâu, cô xem, bị chặn bên ngoài rồi chứ?”

Lâm Tố Tâm lạnh lùng nói: “Chị Hà, chuyện của tôi không cần phiền đến chị!”

Cô gái cao gầy Hà Lệ Sa liếc nhìn Lâm Tố Tâm, cười nói: “Sao lại ăn mặc đơn giản như vậy đã ra đường rồi, nhìn chiếc váy của cô thô ráp như vậy, không phải là để làm rèm cửa đó chứ? Sao thế? Cậu Mộ không cho cô phí chia tay à? Cũng đúng, cậu Mộ chẳng qua là chơi đùa với cô, đến bao nuôi cũng không phải, huống chi là phí chia tay.”

Lâm Tố Tâm cau mày nói: “Chị Hà này, chuyện giữa tôi và Mộ Hàn Khanh không cần một người ngoài như chị phán xét. Dù gì thì tôi cũng không quen chị, Mộ Hàn Khanh cũng không biết chị, chị và chúng tôi không có chút quan hệ nào cả.”

“Cô……” Hà Lệ Sa bị câu nói của cô chọc đúng chỗ đau, dù cô ta đã yêu thầm Mộ Hàn Khanh từ lâu, nhưng Mộ Hàn Khanh chưa từng nhìn cô lần nào, coi cô như không khí.

Hà Lệ Sa không giữ được điệu bộ kiêu ngạo của mình, sắc mặt sa sầm xuống nói: “Cô đến làm gì? Biết hôm nay cậu Mộ đến trường, cô lại chạy tới quấy rầy sao? Cậu Mộ đã đính hôn rồi, với gia cảnh của cô, ngay cả làm vợ hai cũng không được. Bây giờ còn không vào được cổng trường, còn không mau cút đi?”

Phùng Tư Tư càng nghe cô ta nói càng thấy khó nghe, sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Hà Lệ Sa, chị có thôi đi không? Tố Tâm không đắc tội với chị, là do chính cậu Mộ không để ý đến chị, có bản lĩnh thì chị đi tìm vị hôn thê của cậu Mộ mà la lối. Tố Tâm, kệ chị ta, chúng ta đi điền bảng đăng ký cho khách, coi như cậu đến gặp tôi là có thể vào trường rồi.”

Lâm Tố Tâm gật đầu, quay người hỏi bảo vệ: “Em đăng ký ở đâu được ạ?”

Bảo vệ bị cuộc đấu khẩu của họ làm cho bối rối, ngập ngừng nhìn họ một lúc rồi nói: “Em làm khách của bạn học sinh này cũng được, đến đây nhập tên vào, lấy vân tay, tôi thiết lập cho em là được.”

Lâm Tố Tâm nhanh chóng hoàn thành thủ tục theo lời anh ta nói, cùng Phùng Tư Tư đi vào cổng.

Trong khi cô viết tên, Hà Lệ Sa vẫn cười lạnh nhìn họ ở cách đó không xa.

Lâm Tố Tâm đi theo Phùng Tư Tư được vài bước, đột nhiên quay đầu lại nói với Hà Lệ Sa: “Chị Hà này, ban nãy chị nói hôm nay Mộ Hàn Khanh cũng đến trường đúng không? Không phải là chị đến trường để tìm anh ta chứ? Nếu Đỗ Lâm Nhi mà nhìn thấy chị ngày nào cũng đi theo vị hôn thê của chị ta, không biết sẽ như thế nào đâu?”

Hà Lệ Sa sững sờ, Lâm Tố Tâm chỉ vào phía sau cô ta.

Hà Lệ Sa quay lại liền nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu phía sau cô ta, cửa sổ xe phản chiếu một khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp, chính là vị hôn thê của Mộ Hàn Khanh, Đỗ Lâm Nhi.

Đỗ Lâm Nhi lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tố Tâm và Hà Lệ Sa, cũng không biết là có nghe thấy cuộc nói chuyện của họ không. Cảm nhận được ánh mắt của hai người, cô ta nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Đi thôi!”

Chiếc Bentley màu xanh than nhẹ nhàng lướt qua trước cổng trường, tám người bảo vệ cao lớn mặc đồng phục xếp hàng ngay ngắn ở hai bên cổng trường, ngẩng cao đầu, nhìn theo bóng dáng chiếc xe.

Ánh nắng chói chang chiếu vào gương chiếu hậu của chiếc xe phản chiếu một tia sáng chói mắt.

Nhìn thấy ánh mắt vừa hận vừa ghét của Hà Lệ Sa, Lâm Tố Tâm hơi nheo mắt lại.

Đây mới là con gái của gia tộc bậc nhất thành phố Thiên Hải, thiên kim hào môn đích thực, không chỉ không thuộc cùng một thế giới với cô, mà ngay cả con gái nhà giàu như Hà Lệ Sa cũng không thể lọt vào mắt xanh của cô ta.

Cô khẽ thở dài, kéo Phùng Tư Tư đang ngơ ngác nói: “Đi thôi.”


/1548