Hào Môn Đoạt Yêu: Bảo Bối Bé Nhỏ Của Quân Thiếu

Chương 8: Lần đầu gặp mặt (8)

/1370


 

Chương 8: Lần đầu gặp mặt (8)

 

Mạc Cửu bị khống chế muốn động cũng không động được. Cô cảm giác được người đàn ông bên cạnh lạnh lùng bá đạo, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo: Xong rồi! Xong rồi! Chọc đến râu hổ rồi!!

 

Trong đêm khuya, chiếc xe lao nhanh về phía ngoại thành, bỏ lại từng tầng cao ốc thành phố phía sau lưng.

 

Mùi hương dễ chịu trên người đàn ông quanh quẩn ở đầu chóp mũi của cô, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến khí chất lãnh khốc của anh. Mạc Cửu rụt cổ lại, nhìn theo đường rẽ của chiếc Land Rover có nguy cơ đang rời khỏi ngoại ô phía đông tiến thẳng đến trung tâm thủ đô, cô cuối cùng cũng thực sự sợ hãi, lá gan nhỏ bé đang run rẩy.

 

Người đàn ông này đến tột cùng muốn làm gì?

 

Định bí mật xử lý cô như nào, hiếp trước giết sau hay là lại hiếp lại giết tiếp?

 

Trong ấn tượng của Mạc Cửu, binh lính toàn là những kẻ thủ đoạn ác độc, khiến toàn thân cô phát run.

 

Những cảm xúc như khủng hoảng, sợ hãi trước giờ cô chưa từng cảm nhận được, nhưng giờ đây toàn bộ đều xuất hiện trong đầu cô.

 

“Cái đó, tôi, vừa mới, xe không phải do chú đâm hỏng, tôi, tôi chỉ muốn trả lại tiền, cái đó, tôi, tôi không phải người xấu, chú giải phóng quân, xin hãy thả tôi đi.”

 

Mạc Cửu sợ hãi đến mức lập tức đưa tay vào trong túi lấy ra toàn bộ tiền mà người đàn ông đã cho cô, một đồng cũng không thiếu, thể hiện ra bộ dạng công dân mẫu mực, dáng vẻ kiêu căng vừa rồi toàn bộ đều biến mất.

 

Không còn cách nào khác, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu!

 

Nhìn thấy chiếc xe thể thao đang bị Land Rover cấp tốc truy đuổi kia quen mắt như vậy, nếu Mạc Cửu còn không biết chuyện gì đã xảy ra thì cô chính là đứa ngốc!

 

Cô là công dân mẫu mực, hoàn toàn không hề có ý định giúp người xấu nha!

 

Long Kình Thiên nhìn chỗ tiền cô vừa lấy ra, không có động tác nào, phải nửa ngày sau mới cất giọng lạnh lùng hỏi: “Tên.”

 

Tên? Chắc anh ta đang hỏi cô tên gì nhỉ.

 

Người đàn ông này thật là tích chữ như vàng, một chữ cũng không vui vẻ nói thêm!

 

Thân thể Mạc Cửu dựng lên thẳng tắp, cứng đờ thu lại nụ cười: “Tiện danh của kẻ hèn này, sợ làm bẩn tai thủ trưởng.”

 

Đùa sao! Nói tên ra để sau này chạy trốn, còn cho anh manh mối để truy đuổi à?

 

Long Kình Thiên lạnh lùng cau mày: “Không dám nói?”

 

Mạc Cửu co rụt cổ lại. Mặc dù trên mặt anh ta không có biểu cảm gì khi nói ra lời này, nhưng cô biết anh đang không vui.

 

Đôi mắt to tròn hướng lên trên nhìn về người đàn ông cao lớn, rồi lại cúi đầu nhìn thân hình nhỏ bé đối lập hoàn toàn của mình, trong lòng Mạc Cửu kêu gào thống thiết, cô còn quyền lựa chọn nữa sao?

 

“Đâu có đâu có, tên thì có gì không dám nói. Thủ trưởng có thể gọi tôi là Tiểu Mạc.” Mạc Cửu cười nịnh nọt.

 

“Tiểu Mạc?” Long Kình Thiên hừ lạc một tiếng: “Các cô làm nghề này đều như vậy sao?”

 

Nghề nào? Như nào?

 

Mạc Cửu sâu sắc cảm thấy tuyến suy nghĩ của người đàn ông này chuyển hướng quá nhanh, đến mức trí óc cô có chút theo không kịp. Nhưng cô nhìn ra được ánh mắt của đối phương không tự chủ lộ ra một tia ghét bỏ và khinh thường, lại cúi đầu nhìn về tay áo bị xé rách của mình, Mạc Cửu cuối cùng cũng hiểu ra.

 

Mẹ nó! Tên đàn ông này dám nghĩ cô là gà?

 

Trông cô thanh thuần đáng yêu, bộ dạng như hoa như ngọc thế này, chỗ nào trông giống gà?

 

Mạc Cửu thẳng lưng ngồi dậy, bộ dạng nghiêm trang, thuận theo ý tứ của anh mà đáp lại: “Gà cũng là người, xin thủ trưởng hãy đối xử bình đẳng!”

 

Lời nói này thuần túy chỉ muốn khiến đối phương chán ghét mình, bởi ở trên xe cô đã phát hiện ra, anh ta hình như có….bệnh thích sạch sẽ?

 

“Không biết xấu hổ!”

 

Quả nhiên, tay của anh đang đặt trên hông cô lập tức rời đi.

 

Mạc Cửu vụng trộm mừng thầm, liếc nhìn tư thái của anh và ánh mắt chán ghét không thèm che giấu hiện rõ trên mặt. Không hiểu sao cô cảm thấy trái tim đau nhói, thế nhưng vẫn tiếp tục đối phó anh.

 

“Cảm ơn thủ trưởng khích lệ. Người làm nghề này như bọn tôi nhất định phải không biết xấu hổ.” Nói đến đây, cô đột nhiên nghĩ đến đôi cẩu nam cẩu nữ lăn lộn trong phòng riêng* kia.

 

(*) Nguyên gốc包厢: nghĩa là một gian phòng lớn, tách biệt, chuyên để ăn, chơi, giải trí; giống ghế lô.

 

Mạc Cửu cười tự giễu, cảm thấy trong đầu hơi choáng váng, không biết là do vừa rồi uống rượu hay tư thế bị người đàn ông ôm vào ngực lúc này quá ái muội, máy hát Mạc Cửu theo đó mở ra.

 



/1370