Hào Môn Đoạt Yêu: Bảo Bối Bé Nhỏ Của Quân Thiếu

Chương 5: Lần đầu gặp mặt (5)

/1370


 

Chương 5: Lần đầu gặp mặt (5)

 

Anh thấy cô, đầu tiên là chán ghét nhíu nhíu chân mày, tiếp đó lạnh như băng nói: “Tránh ra.”

 

Tránh ra?

 

Má nó!

 

Người đàn ông này vẫn trước sau như một tích chữ như vàng thế.

 

Mạc Cửu cố nén tính tình táo bạo, nghĩ thầm trả lại tiền xong sẽ vội vàng rời đi, so đo với loại người này chỉ giảm giá thôi.

 

Bĩu môi, cô đưa tay vào túi muốn lấy ra những đồng tiền kia, lại không nghĩ rằng người đàn ông nhận ra được hành động của cô, cho nên vung tay lên, tiếp đó nắm đấm nhỏ của Mạc Cửu bị giữ lại bởi một nắm đấm thép, lực độ lớn khiến cho cô hoài nghi xương của mình sẽ nứt ra vào giây tiếp theo.

 

Người đàn ông rõ ràng nhìn không mạnh mẽ. Anh trông mảnh khảnh và gầy gò trong bộ đồ, nhưng cánh tay của anh dường như chứa đựng một sức mạnh đột phá. Với một cú kéo nhẹ như vậy, toàn bộ cơ thể của Mạc Cửu đánh về phía người đàn ông.

 

Một tiếng ‘bịch’, cô va vào ngực người đàn ông.

 

Hơi thở đầy mùi hương ma tính, cùng với mùi thuốc lá mờ nhạt bay thẳng vào mũi. Mùi hương trong hơi thở ở cái nơi xa hoa này, lại dễ ngửi làm cho người ta không nhịn được mà nhào tới.

 

“Cô muốn làm gì?”

 

Giọng người đàn ông lạnh như băng, vang lên bên tai, khiến cho Mạc Cửu cảm giác cả người lạnh như ở trong hầm băng.

 

Mạc Cửu run rẩy, trả lời theo bản năng: “Tôi, tôi chỉ muốn...”

 

“Tôi nói cô cút ngay.” Người đàn ông lại cắt đứt lời của cô.

 

Chết tiệt.

 

Mạc Cửu lập tức nổi giận, chuyện gì xảy ra với người đàn ông này vậy, chẳng qua cô chỉ muốn trả lại tiền thôi mà, làm sao mà giống như có thù giết cha với anh ta vậy, cho nên anh ta một lần hai lần cắt đứt lời của mình.

 

Còn có ánh mắt chán ghét kia là chuyện gì xảy ra vậy?

 

Cô sinh ra có thù oán với anh ta hay là thế nào? Phải đến nỗi mỗi lần gặp là tức giận một lần?

 

Hơn nữa... nếu tới để chơi gái, vậy thể hiện dáng vẻ trong sạch cao thượng như vậy, là giả vờ cho ai nhìn?

 

Tâm trạng Mạc Cửu vốn không tốt, nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, tính tình giống như pháo, bị đốt cháy.

 

Nhưng càng tức giận, ngược lại tâm trạng Mạc Cửu càng bình tĩnh, cô bĩu môi, khẽ mỉm cười, quả đấm nhỏ không có lực đập vào ngực người đàn ông: “Ai da, chú à, chú một lần hai lần muốn tôi cút, nhưng chú siết tay người ta như vậy, người ta cút ngay thế nào được?”

 

Giọng nói õng ẹo, phát ra cũng khiến cho Mạc Cửu nổi hết cả da gà.

 

Quả nhiên người đàn ông chán ghét, trực tiếp dùng sức đẩy Mạc Cửu, tiếp đó anh bước chân đi ra hành lang, lúc đang định đi, Mạc Cửu lại quấn lấy.

 

Cô vung nắm đấm trực tiếp vào gáy của anh, tay của Mạc Cửu liều chết, chỉ muốn cho người đàn ông vô sỉ này một bài học mà thôi.

 

Từ trước đến nay chiêu thức của Mạc Cửu lấy linh hoạt giành thắng lợi, cho dù người thầy đã từng dạy tài nghệ cho cô, cũng bị thua thiệt trong tay cô, cho nên Mạc Cửu tự tin lần này nhất định có thể thành công, có ai nghĩ được, một giây kế tiếp, cổ tay cô lại bị một bàn tay dùng sức bắt lấy.

 

Người đàn ông nhìn thấy một bóng dáng nhảy xuống từ cửa sổ cuối hành lang, đang định đuổi theo, chợt nhận ra sau lưng khác thường, bước chân anh khẽ nhúc nhích, tránh tập kích của Mạc Cửu, lại bỏ lỡ thời cơ đuổi theo tốt nhất.

 

Lập tức tròng mắt đen của Long Kình Thiên trầm hơn, anh chợt quay đầu nhìn Mạc Cửu.

 

Cảm nhận được sự chán ghét và sát ý trong hai tròng mắt, Mạc Cửu theo bản năng chân chó khẽ mỉm cười: “Hai, chúng ta quen biết. Không nên kích động không nên kích động.”

 

Một câu chào hỏi này, cuối cùng Long Kình Thiên nhận ra cô.

 

Thật vất vả bố trí, mắt thấy lập tức sẽ bắt được trùm buôn thuốc phiện lớn nhất trong nước, thật không nghĩ đến người phụ nữ này lại một hai quấy rối ván cờ của anh.

 

Một lần là tình cờ, hai lần là trùng hợp, hay là dự tính trước?

 

Đôi mắt vốn lạnh lẽo của Long Kình Thiên, giờ phút này càng lạnh hơn.

 



/1370