Hào Môn Đoạt Yêu: Bảo Bối Bé Nhỏ Của Quân Thiếu

Chương 1: Lần đầu gặp mặt (1)

/1370


Chương 1: Lần đầu gặp mặt (1)

 

Đêm đen.

 

Trên con đường nối liền vùng ngoại ô phía đông đến trung tâm thủ đô, một chiếc xe điện chạy nhanh trên đường, đèn đường màu vàng mờ nhạt, liên tục kéo dài bóng của chiếc xe.

 

Những ngày trời tháng năm chưa hoàn toàn ấm lên và chênh lệch nhiệt độ ban ngày với ban đêm rất lớn. Mặc dù lúc này mặt trăng đang tỏa sáng, nhưng gió vẫn lạnh thấu xương.

 

Mạc Cửu mặc quần dài và áo ngắn tay, sợi tóc bị gió thổi xốc xếch, cái mũi nhỏ bị đông lạnh đến đỏ bừng, tốc độ chạy xe cũng không hề chậm lại một chút nào.

 

Đêm khuya nhận được điện thoại của bạn tốt, nói đã xảy ra chuyện, bây giờ cô phải nhanh chóng chạy tới hiện trường để giải cứu.

 

Nhìn lên, ánh đèn vàng mờ trên đường cũng không thể xua tan bóng tối, mà hai bên đường, bóng đêm giống như cái miệng to như cái chậu máu đang muốn nuốt chửng mọi thứ.

 

Kẻ nhát gan khẳng định sẽ không dám đi một mình, nhưng từ nhỏ cô đã trà trộn đầu đường, tính tình không sợ trời không sợ đất nên mới dám đi vào ban đêm.

 

Nhưng... Mạc Cửu tự cười mình, sau tất cả, cô chỉ có một mình, coi như xảy ra chút chuyện, người phụ nữ sinh ra cô, cũng sẽ không đau lòng đâu nhỉ? Không chừng còn có thể vỗ tay khen hay đó.

 

Ban đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió gào thét qua tai.

 

Bỗng dưng, sau lưng truyền đến một hồi tiếng còi xe hơi.

 

Theo bản năng Mạc Cửu quay đầu lại...

 

À...

 

Một chiếc xe thể thao nhanh chóng lao qua cô.

 

Chiếc xe thể thao di chuyển về phía trước một cách ngoằn ngoèo, rõ ràng Mạc Cửu đi trên phần đường dành cho người đi xe đạp, thế nhưng chiếc xe vẫn khó khăn sát qua đuôi chiếc xe chạy bằng điện của cô.

 

Mạc Cửu cảm nhận được chiếc xe điện chấn động, sợ hết hồn, tay mềm nhũn, chiếc xe điện chạy xiên xiên vẹo vẹo chạy ra giữa đường.

 

Két.....

 

Thật may là phanh của xe điện rất nhạy, Mạc Cửu trực tiếp dừng xe, rồi mới miễn cưỡng không có ngã xuống.

 

Chết tiệt.

 

Nhìn chiếc xe thể thao này giống như uống rượu say, Mạc Cửu không nhịn được mắng: chạy nhanh như vậy để đi chết à.

 

Rồi lại có chút đau lòng, chiếc xe đạp chạy bằng điện này là cô ăn mặc tiết kiệm trong nhiều tháng mới mua được.

 

Đang định kiểm tra xem xe có bị hỏng chút nào hay không, đáng tiếc, không đợi cô xoay người lại, sau lưng có một tiếng gió đánh úp lại.

 

Két........

 

Một tiếng phanh xe chói tai, phá vỡ màn đêm, đâm thẳng vào màng nhĩ Mạc Cửu.

 

Mạc Cửu quay đầu lại, thì thấy một chiếc xe Land Rover cao lớn đen nhánh dừng ở phía sau lưng cô, đầu xe đanh dính sát vào đuôi xe của cô, được rồi, xe chạy bằng điện cũng là xe mà đúng không?

 

Mạc Cửu lập tức nổi giận.

 

Ngày hôm nay cô gặp phải loại vận may gì thế này? Hay là nhìn cô dễ bắt nạt vậy sao? Một hai chiếc xe cũng đụng đến người cô là xảy ra chuyện gì vậy?

 

Mặt ủ rũ xuống kiểm tra xe, phát hiện phía sau chiếc xe đạp điện yêu quý đã bị đâm nhẹ, Mạc Cửu bùng phát lửa giận, cô ba bước đi tới chiếc xe Land Rover gõ cửa xe một cái: “Này, anh lái xe thế nào vậy? Hả? Đi ra ngoài đường không mang mắt hay bị đục thủy tinh thể rồi? Đụng hỏng xe của tôi cũng không xuống xin lỗi? Hay là cháu trai của con rùa đen nên không dám xuống xe nhận trách nhiệm vậy?”

 

Cửa sổ xe hạ xuống, chỗ ngồi tài xế, một giọng nam thật thà truyền tới: “Cô gái này, xe của chúng tôi còn cách xe đạp điện của cô ít nhất năm bước, hơn nữa chỗ này... là giữa đường lớn.”

 

Một câu nói khiến cho Mạc Cửu tức không nói được.

 

Quay đầu lại liếc mắt một cái, phát hiện đúng là như vậy, đụng hỏng xe của mình, phải là chiếc xe thể thao kia?

 

Nhưng... xe của mình cứ như vậy vô duyên vô cớ bị hỏng sao?

 

Trong lòng Mạc Cửu từng trận buồn bực.

 

“Cô gái, xin mời nhường đường, chúng tôi có chuyện quan trọng.” Tài xế lại lên tiếng.

 

Nhường đường?

 

Nhường đường cái rắm ấy.

 

 



/1370