Hàn Thiên Ký

Chương 334 - cùng đường.

/382


Ngày Hôm nay bầu trời đế đô đặc biệt khác thường, tại trung tâm của cả đế đô là hoàng thành, dị tượng không ngừng phát sinh, khi thì mây đen kéo tới đầy trời, khi thì dao động va chạm vang vọng khắp nơi, nay lại xuất hiện cả hai đầu dị thú chiến đấu loạn xạ trên không trung.

Động tĩnh đã lan đến gần một nửa đế đô, ngay cả các vùng ngoại ô bên ngoài đều sắp tỏ tường hết cả rồi, Nếu không phải hoàng thành vẫn được cấm quân canh giữ, nhiều người hẵn còn nghĩ, đế đô thiên phúc đang có bạo loạn không chừng.

Thực ra cho đến hiện tại, việc hoàng triều bí mật tổ chức đại điển chọn ra tân hoàng cũng không cần phải giữ bí mật nữa, dù sao thì khi kết quả ngã ngũ, hoàng triều cũng phải công cáo thiên hạ, cho dâng chúng biết.

Nội trong hôm nay vòng ba đại điển sẽ kết thúc, người dân biết sớm hơn một chút, các thế lực thù địch hiện tại có tỏ tường sự việc, thì cũng không thể thay đổi kết quả được nữa.

Vậy nên trong lúc dị tượng trên bầu trời hoàng thành vẫn còn đang là chủ đề nóng, tin tức đại ninh sắp có tân hoàng mới, đã được lan rộng đi khắp nơi rồi, dân chúng nhiều nơi đã bắt đầu chuẩn bị treo cờ kết đèn, tổ chức lễ hội chào đón tân hoàng mới.

Bên ngoài náo nhiệt là thế, nhưng ở tại tiên vương điện, không khí vẫn cực kỳ căng thẳng, ai mà ngờ được trận chiến giữa Hàn Thiên và Công Tôn Bá Nhiên lại kịch tính đến vậy.

Chiến trường như phân làm hai nửa, người dưới đất, yêu trên trời, điện quang thạch hỏa, va chạm liên hồi khiến người ta khó mà theo dõi kịp.

Bang bang hai tiếng, Công Tôn Bá Nhiên tay phải tê rần, thiên hòa kiếm như muốn rơi mất lúc nào không hay, Hàn Thiên vừa bắt đầu đã sữ dụng kế sách, chia tách Công Tôn Bá Nhiên hắn và thiên hành mã ra làm hai, không có thiên hành mã phụ trợ, Công Tôn Bá Nhiên chỉ còn một thân thực lực võ vương sơ tầng mới đột phá.

cơ mà thực lực kia còn không tính là võ vương hoàn chỉnh, bởi lẽ ngoài tuyệt thiên kiếm là võ kỹ thất cấp, Công Tôn Bá Nhiên chẳng biết thêm võ kỹ mang tầm võ vương nào khác, và hắn cũng không có bất kỳ giới vực nào, thứ định hình thực lực, và cũng là biểu tượng của võ giả.

Cơ mà dù là như thế, thì thực lực chuẩn võ sư đã đủ để Công Tôn Bá Nhiên ngạo thị vòng ba đại điển này, bất quá đối thủ hiện tại của hắn là Hàn Thiên, quái nhân khí thể song tu, thực lực khoáng tuyệt cổ kim.

Dù đã vận lên toàn thân đấu khí lực, một nửa võ vương hàng thật giá thật như Công Tôn Bá Nhiên, cũng không nhịn được mà phát hoảng trong lòng, khi trực tiếp giao tranh với Hàn Thiên.

Mỗi lần chạm trán, Công Tôn Bá Nhiên hắn đều rơi vào hạ phong, mỗi thương mà đối thủ đánh ra, sức nặng đều hàng bốn năm vạn cân, thiên hòa kiếm là vũ khí nhẹ, căn bản không thể đối kháng trực tiếp với trọng kích như vậy.

Đánh được nửa khắc, Công Tôn Bá Nhiên đã cảm thấy khí huyết trong người như nhốn nháo cả lên, tuy có bắc minh khải giáp ngăn được phần lớn công kích từ đối thủ, thế nhưng tay chân Công Tôn Bá Nhiên thì không may mắn như vậy.

Nửa khắc chiến đấu, Công Tôn Bá Nhiên đã trúng gần năm mươi đòn vào khắp tứ chi, tam độc thương trên tay Hàn Thiên vô cùng kỳ quái, mỗi khi trên người Công Tôn Bá Nhiên bị trúng một đòn từ lưỡi thương kia, cảm giác đều sẽ cực kỳ khó chịu, đấu khí lực ngoài dùng để kích thích cơ thể trị thương, còn phải hao tổn một phần để ngăn hiệu quả ăn mòn kỳ lạ từ lưỡi tam độc thương.

Dù Hàn Thiên trực tiếp giao thủ khiến bản thân hút được không ít lực lượng, bất quá đấu khí lực dù lúc nào cũng tràn trề, nhưng Công Tôn Bá Nhiên cũng không nhịn được mà cảm thấy đầu hoa mắt váng, cả người mệt mỏi vô cùng, vì tinh thần lực cùng chân nguyên lực đang tiêu hao cực nhanh.

Cảm thấy Hàn Thiên như thể không biết dè chừng là gì, mặc kệ bản thân đang bị hút đi lực lượng, vẫn cứ công kích đàng đàng lớp lớp, không cho bản thân có chút cơ hội lấy hơi, Công Tôn Bá Nhiên bất giác kinh nghi quát.

-Hàn Thiên ngươi là đang tự tàn ư???, định dùng cách đánh tiêu hao với ta, ngươi không thấy kết quả của Ám Dạ ư???, ngươi dùng cách tương tự, làm sao có thể đả bại được ta???.

Đấy cũng là câu hỏi chung của tất cả những ai đang quan khán, Hàn Thiên biết rõ Công Tôn Bá Nhiên có thể tước đi lực lượng của hắn, bổ xung cho mình, hắn vì sao còn chủ động đôi công trực diện với đối thủ như thế, Lưu Mộ ở khán đài của mình khi thấy cảnh này, vẻ mặt liền hiện lên nét do dự nói.

-Ám Dạ cũng là dùng cách này, nhưng vẫn không đánh bại được Công Tôn Bá Nhiên, Hàn Thiên lại đi vào vết xe đổ ấy, hắn rốt cuộc là định là gì???.

Túc Chi tuy tin tưởng Hàn Thiên, nhưng thấy hắn chọn lối đánh tự sát như vậy, bản thân cũng thoáng lo lắng cực độ, duy chỉ có Nhược Mộng, nét mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, bản thân tỏ vẻ tin tưởng vào quyết định của Hàn Thiên nói.

-Hàn Thiên huynh ấy không hề giống Ám Dạ, bởi từ đầu đến giờ, huynh ấy chưa từng cần nghĩ ngơi, cũng chưa từng cho đối thủ cơ hội nghĩ ngơi.

-huynh ấy có sức công kích mạnh hơn Ám Dạ, sức bền càng kinh khủng hơn không biết bao nhiêu lần.

-trận chiến của Ám Dạ khi nãy, Hàn Thiên huynh ấy đã nói những gì???, lưu mộ huynh quên rồi sao???.

-Công Tôn Bá Nhiên đánh bại Ám Dạ như thế nào, thì hiện tại hắn cũng có thể sẽ bại theo cách thức tương tự, chỉ là biểu hiện bên ngoài hơi khác đi một chút mà thôi.

-vấn đề chỉ là Hàn Thiên huynh ấy có thể thực hiện được ý đồ của mình hay không, tuy nhiên ta tin vào huynh ấy, Lưu Mộ tam hoàng tử, huynh không phải cũng nên tin vào ứng viên mà mình đã kỹ lưỡng chọn lựa hay sao???.

Nhược Mộng nói một tràng, nhưng Lưu Mộ vẫn chưa hiểu được huyền cơ bên trong hành vi của Hàn Thiên, bất quá có một điểm hắn thực sự nên làm lúc này, đó là tin tưởng vào Hàn Thiên, hắn đã giúp Lưu Mộ gã đi đến đây, nếu không phải là Hàn Thiên, thì cũng không có ai tại nơi này, có thể mang được hoàng vị về cho Lưu Mộ hắn nữa.

Phía dưới sàn đấu, mặc kệ sự thắc mắc của những người quan khán, Hàn Thiên vẫn không ngừng công kích, tam độc thương vừa quét ngang một đòn ép Công Tôn Bá Nhiên lùi về sau ba trượng, bản thân liền lập tức phi thân chém xuống một đòn, ép đối thủ phải lách người tránh né.

Công Tôn Bá Nhiên lúc mới bắt đầu trận đấu, còn có thể phản công sắc bén vài đòn, nhưng Hàn Thiên tay phải cầm tam độc thương, tay trái cầm hộ địa thuẫn, món hồn khí mà Lưu Mộ đưa cho hắn diệu dụng vô cùng, chỉ cần tâm ý muốn, liền sẽ biến hóa thành hình dáng tương thích.

Hàn Thiên tạo tác hộ địa thuẫn thành một chiếc quyền sáo, phía trên có hai lưỡi đao nhọn chìa ra song song, ở giữa tách ra một khe hở để gạt kiếm của đối thủ, mặt trên chiếc quyền sáo lại chừa một tấm thuẫn tròn, đường kính gần một thước.



Giao tranh ác liệt, thiên hòa kiếm của Công Tôn Bá Nhiên chỉ cần đánh đến, Hàn Thiên tay trái xuất chiêu, đòn đâm thì có thể gạc đi lưỡi kiếm của Công Tôn Bá Nhiên, bằng khe hở giữa hai lưỡi đao chìa ra từ quyền sáo đeo trên tay, đòn chém thì có thể dùng thuẫn tròn rộng một thước ở mặt trên của quyền sáo, để ngăn cản cực kỳ dễ dàng.

Thậm chí dù Công Tôn Bá Nhiên có xử ra liên hoàn chiêu thức, bằng vào sức phòng thủ của hộ địa thuẫn, cộng với thiên ma thủ vô kiên bất tồi, Hàn Thiên cũng chẳng ngần ngại trực tiếp nắm lấy lưỡi thiên hòa kiếm giật mạnh, nếu không phải Công Tôn Bá Nhiên kinh nghiệm chiến trường nhiều, thiên hòa kiếm lại tự thân có linh tính, khả dĩ phát lực hỗ trợ chủ nhân đúng lúc.

Công Tôn Bá Nhiên có thể đã bị Hàn Thiên tước đi hồn khí từ lâu rồi, Hàn Thiên tay phải tam độc thương, tay trái hộ địa thuẫn hóa thành quyền sáo, Công Tôn Bá Nhiên căn bản đối phó cực kỳ khó khăn, mười đòn hết chín đều đã bị hàn Thiên dùng hộ địa thuẫn chặn lại.

Còn một đòn khó mà đỡ gạt hay né tránh, Hàn Thiên cũng lười quan tâm, trực tiếp dùng thân thể cường hãn đón lấy, dù sao trúng vài kiếm của Công Tôn Bá Nhiên, cũng không thể khiến hắn thụ thương nặng được.

Hàn Thiên chiêu thức như lô hỏa thuần thanh, dù là thương pháp hay quyền pháp, hắn đều thuần thục một cách tuyệt đối, liên tục công kích từng tràng, qua một khắc đầu tiên, Công Tôn Bá Nhiên vốn đã có chút hụt hơi, sau hơn trăm chiêu nữa, kiếm pháp của hắn càng thêm loạn choạng, mặt mũi đỏ bừng, võ phục vải bên dưới bá vương khải giáp máu đỏ đầm đìa, từ các vết rách trên quần áo có thể thấy.

Những vết thương mà Hàn Thiên dùng tam độc thương gây ra, đang chồng chéo từng lớp từng lớp cực kỳ nhiều trên tứ chi Công Tôn Bá Nhiên, dù cho đấu khí lực của hắn tràn trề đến mức nào, dù cho chúng đang không ngừng không nghĩ chữa trị các vết thương kia.

Nhưng tốc độ thực sự quá chậm, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại đến, chỉ sau hơn một khắc chiến đấu, Công Tôn Bá Nhiên đã phải thực hiện điều mà không ai ngờ đến.

Đang trong trận đối đầu với Hàn Thiên, Công Tôn Bá Nhiên liền đột ngột thoái lui, sau đó bóp vỡ một miếng ngọc giản phong ấn võ kỹ tái sinh phù, trước sự ngỡ ngàng của không ít người quan khán.

hàng loạt nghi vấn được đưa ra, Công Tôn Bá Nhiên rõ ràng đấu khí lực vẫn còn tràn trề vô cùng, gần như không có gì khác biệt xo với lúc chưa giao tranh, vậy thì tại sao hắn lại phải dùng đến ngọc giản phong ấn tái sinh phù???.

ở dưới sàn đấu, Hàn Thiên căn bản không cho Công Tôn Bá Nhiên có cơ hội nghĩ ngơi, luồn linh lực tinh thuần vừa bao bọc lấy thân thể Công Tôn Bá Nhiên, Hàn Thiên liên tức tốc dùng long hành bách biến, một cước đạp trực diện vào ngực đối thủ.

ở trong những trận chiến đỉnh cao, rất hiếm khi ngươi có được thời gian nhàn rỗi để nghĩ ngơi, bởi lẽ chỉ cần một chút sơ hở, đối thủ đã nhân cơ hội lấy mạng ngươi rồi.

muốn vừa chiến đấu vừa hồi phục lực lượng, trừ phi đang ở thế thượng phong, đối thủ không thể làm gì ngươi, hoặc là ngươi có đồng bạn hỗ trợ, hay là các kỹ năng hộ thân bá đạo như kim chung tráo, hay là u minh giới, thì mới mong làm được.

Công Tôn Bá Nhiên tọa kỵ bị quấn chân, bản thân lại chẳng có bất kỳ kỹ năng phòng thủ bá đạo nào giống như Ám Dạ và thiết diện, kết quả vừa dùng đến ngọc giản phụ trợ, liền bị Hàn Thiên một cước ngắt ngang.

Công Tôn Bá Nhiên cứ thế trực tiếp bị hao tổn một miếng ngọc giản phi thường đắt đỏ, mà hiệu quả nhận lại chỉ mới được một nửa, kết quả đấu khí lực của Công Tôn Bá Nhiên đầy thì vẫn đầy, nhưng thương thế trên người thì chẳng tốt hơn được mấy thành.

Hàn Thiên liên tục dồn ép, Công Tôn Bá Nhiên từ đầu còn có thể cố gắng cầm đồng, nhưng đến hiện tại, hắn đã hoàn toàn bị ép rơi vào hạ phong, chỉ thủ không công.

Tuy lực lượng của Hàn Thiên ban đầu có vẻ hao hụt rất nhanh, nhưng đến hiện tại, tốc độ hao hụt đã dần chậm lại, còn Công Tôn Bá Nhiên dù đấu khí lực vẫn luôn tràn đầy, nhưng có cảm giác hắn đang cố gồng gánh mà chiến đấu, còn thực tế thì bản thân sắp kiệt sức đến nơi.

ở trên đài cao, Ám Dạ lúc này đã điều dưỡng ổn thương thế, nhìn thấy tràng cảnh kỳ lạ dưới sàn đấu, bản thân liền cảm khái nói.

-Hàn Thiên hắn quả nhiên đã làm được điều ta nói với hắn, hơn nữa còn làm tốt hơn rất nhiền lần, đầu yêu thú theo bên cạnh hắn, thực lực thật cường hãn, mới lục cấp sơ giai, đã có thể chính diện giao phong với đối thủ có thực lực lục cấp đỉnh phong.

-nếu Hàn Thiên hắn ký khế ước chủ tớ với đầu yêu thú kia, tu luyện thành kỵ sĩ, trên trời dưới đất, đồng cấp liệu còn ai ngăn cản nổi hắn nữa chứ???.

Ám Dạ vừa dứt câu, Lam Thu gần đó đã cười ẩn ý nói.

-quen biết Hàn Thiên lâu như vậy, mà huynh vẫn chưa hiểu hắn sao???.

-hắn mở miệng một câu cũng huynh đệ, hai câu cũng huynh đệ, căn bản Hàn Thiên hắn đã xem đầu yêu thú kia như một con người, một bằng hữu chí cốt không thể đem xo bì với sủng vật, tọa kỵ, hay thú nô.

-đầu yêu thú kia dù chẳng có tý ràng buộc gì với hắn, nhưng huynh nhìn xem, dù nguy hiễm gần kề, trầy da tróc vảy, thậm chí phải liều mạng đấu với đối thủ mạnh hơn mình.

-nó liệu có một lần chùn bước hay không???.

Lời nói của Lam Thu khiến Ám Dạ như sực tỉnh, hắn xem u long như chiến hữu, như một nửa tính mạng của mình, nhưng có lần nào, hắn thực sự đem u long xem xét với tư cách ngang hàng một nhân loại chưa???.

Trầm ngâm ít lâu, Ám Dạ liền cảm khái nói.

-Hàn Thiên quả thực là đối thủ mà ta vừa muốn vượt qua, nhưng cũng vừa phải học hỏi hắn thật nhiều, đạt được thứ như lòng tin tuyệt đối với kẻ khác như vậy, hắn cần gì loại khế ước chủ tớ hạ đẳng kia chứ???.

-dù không có khả năng của kỵ sĩ, hắn vẫn là đồng cấp vô địch, Công Tôn Bá Nhiên, xem chừng không thể trụ được lâu rồi.



ở dưới sàn đấu, càng lúc bộ pháp của Công Tôn Bá Nhiên càng loạn choạng, hắn đang yếu đi một cách quá nhanh, nhanh đến nổi không ai lường trước được việc này, sự yếu đi của Công Tôn Bá Nhiên không liên can đến lực lượng, mà phần lớn là từ các vết thương chi chít trên người.

ban nảy sau một khắc Công Tôn Bá Nhiên mới phải dùng đến một miếng ngọc giản phong ấn tái sinh phù, nay chỉ cần nửa khắc, hắn liền phải dùng đến một lần để khôi phục thương thế, vì nếu không làm vậy, Công Tôn Bá Nhiên hắn sẽ có thể vì thụ thương quá nặng, mà ngất đi bất cứ lúc nào.

Hiện tại Công Tôn Bá Nhiên đang cực kỳ buồn bực, Hàn Thiên không ngừng không nghĩ, liên tục đánh phủ đầu, mặc kệ lực lượng của bản thân đang bị đối phương tước đoạt, một mình hắn gánh vác tiêu hao của hai người, thì cũng mặc kệ, chỉ sau hai khắc, liền đã khiến Công Tôn Bá Nhiên hắn phải hao hết ba miếng ngọc giản để trị thương.

Lúc này trên người chỉ còn một miếng ngọc giản phong ấn tái sinh phù, nếu không sữ dụng tốt cơ hội cuối cùng này, Công Tôn Bá Nhiên hắn rất có thể sẽ thua cuộc, cảm thấy lực lượng trên người Hàn Thiên đã sắp hao sạch, áng chừng đối thủ sẽ phải tìm cách hồi phục lực lượng giống mình, Công Tôn Bá Nhiên liên thoáng cười gượng nói.

-đã sắp hao hết đấu khí lực rồi ư???, không có lực lượng duy trì, ta xem ngươi làm sao đánh tiếp, chỉ cần cho ta một chút thời gian rảnh tay, Hàn Thiên ngươi nhất định sẽ phải trả cái giá đắc.

Bất quá trái với mong đợi của Công Tôn Bá Nhiên, Hàn Thiên nét mặt vô cùng trầm tĩnh, khóe môi chỉ khẽ nhếch lên nói.

-một kẻ sắp dầu cạn đèn tắt như ngươi, còn có cơ hội hù dọa ta hay sao???, thí cho ngươi một chút lực lượng thì đã sao???, trước khi ta hao hết đấu khí lực, thì ngươi cũng đã bại rồi.

-càn khôn chuyển luân hoàn tầng thứ hai, mở

Tích tắc khí tức lực lượng trên người Hàn Thiên tưởng như đã hao hết, nay đột nhiên tràn đầy lại một cách cực kỳ lạ thường, hơn nữa cường độ còn mạnh hơn ban đầu một khoảng không nhỏ, tiếp tục duy trì sức ép, vừa đánh Hàn Thiên vừa lớn tiếng đáp.

-trận đánh của Ám Dạ với ngươi khiến ta rút ra được nhiều điều, Công Tôn Bá Nhiên ngươi vì có được đoạt linh tâm pháp, cùng bắc minh khải giáp có thể cưỡng đoạt đi lực lượng của đối thủ.

-khiến đối thủ của ngươi càng lúc càng yếu, còn ngươi thì lúc nào cũng giữ được trạng thái toàn thịnh.

-thế nên đối thủ của ngươi mới không muốn trực tiếp giao tranh với ngươi, vì sợ sẽ từ từ rơi vào hạ phong.

-bất quá họ quên mất Công Tôn Bá Nhiên ngươi cũng chỉ là xác phàm, dù đấu khí lực của ngươi có nhiều, thì khi tinh thần lực của ngươi hao kiệt, chân nguyên lực của ngươi hao kiệt, ngươi cũng sẽ gục ngã như ai.

-đối thủ của ngươi mang tâm lý dè chừng với ngươi, nên để ngươi có cơ hội kéo dài trận chiến, mà chỉ cần ngươi có thời gian, thì khí sinh tinh, tinh dưỡng thần, thần thu khí.

-Công Tôn Bá Nhiên ngươi thực sự là sừng sững không ngã rồi.

-bất quá nếu liên tục ép ngươi vào tuyệt lộ, không cho ngươi chút thời gian ngơi nghĩ, dù đấu khí lực của ngươi có mãi tràn trề, nó cũng không thể giúp gì được cho ngươi, ngược lại còn trở thành gánh nặng.

-bởi vì đấu khí lực của ngươi tràn đầy, bắc minh khải giáp cũng thu đầy lực lượng, nhưng không thể chuyển hóa thành thứ gì khác, ngươi có thể thu thêm sao???.

-Ám Dạ không phải thua ngươi vì cạn đấu khí lực, hắn thua ngươi vì đã để thời gian cho ngươi ngơi nghĩ, dẫn đến bản thân kiệt sức trước.

-còn ta ta sẽ không đi vào vết xe đổ ấy, Ám Dạ khi nãy bại trong tay ngươi bằng cách nào, thì giờ Công Tôn Bá Nhiên ngươi cũng sẽ thất bại theo cách tương tự.

Vừa dứt lời, Hàn Thiên đã tăng cường công kích, thương pháp càng lúc càng nhanh, càng lúc càng hiễm, Công Tôn Bá Nhiên đánh với Ám Dạ, tinh thần lực cùng chân nguyên lực đã hao đi đáng kể.

Một canh giờ nghĩ ngơi, làm sao có thể giúp hắn hồi phục các loại lực lượng kia một cách triệt để cho được, nay Hàn Thiên không ngừng dồn ép, chân nguyên lực trong người Công Tôn Bá Nhiên, sớm đã hao cạn gần hết, một chút chân nguyên lực chuyển hóa chậm chạp từ đấu khí, làm sao có thể chèo chống nổi.

Phút chốc lưỡi thương của Hàn Thiên đã sượt qua trước trán Công Tôn Bá Nhiên một đòn, khiến chúc ngọc búi tóc của hắn rơi vỡ, trên người Công Tôn Bá Nhiên đâu đâu cũng có vết thương, tóc tai rũ rượi, bộ dáng trông cực kỳ chật vật.

ở trên đài cao, Thái Văn Thần Vũ như phát cuồng nói.

-sữ dụng tất cả những thủ đoạn mà ngươi có đi, bằng mọi giá phải thắng trận này cho ta.

Dù Thái Văn Thần Vũ không lên tiếng, Công Tôn Bá Nhiên cũng đã rơi vào bước đường cùng, chỉ có thể đem hết số ngọc giản công kích trong người ra dùng.

Chín miếng ngọc giản phong ấn vô số thuật pháp cấp võ hoàng đều được Công Tôn Bá Nhiên ném ra cả, dù sau khi phong ấn vào ngọc giản, uy lực còn lại chỉ ngang cấp võ vương, thế nhưng chín miếng ngọc giản ném ra cùng một lúc.

Uy lực dù cho là võ vương đỉnh phong, cũng chỉ có thể lập tức triệt thoái, rơi vào vòng công kích kia, khả năng bỏ mạng là cực kỳ cao.

Hàn Thiên mắt thấy Công Tôn Bá Nhiên ném ra một chùm ngọc giản, liền biết đại sự không xong, lập tức thoái lui về sau hơn ba mươi trượng, hộ địa thuẫn ở tay trái liền biến đổi hình dáng, hóa thành hình bán cầu, tựa như chiếc ô đường kính cả trượng che chắn trước mặt Hàn Thiên hắn

ầm đoàng từng tràng vang vọng, điện quang thạch hỏa, cả sàn đấu phút chốc như hóa thành chiến trường tử địa, đâu đâu cũng ẩn dấu sát cơ, dù cho võ vương đỉnh phong tay không ở trong luồn công kích kia, bản thân cũng chỉ có thể bất lực quy tiên.

/382