Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

Chương 33 - Chương 33

/55


Trận tuyết đầu mùa năm nay đã rơi vài ngày, lúc tuyết tan đã rất lạnh rồi.

Có lẽ là trên núi hứng gió lạnh, nên tôi bị cảm rồi.

Tổ nhỏ đã hoàn thành nhiệm vụ nên giải tán, vị trí gần cửa sổ trong phòng tôi có một khoảng trống, nơi đó là bàn công tác và máy tính của tôi.

Qua hành trình suối nước nóng, quan hệ giữa tôi và đồng nghiệp đã gần gũi hơn nhiều. Công việc vẫn bận rộn như trước, phòng nước vẫn rộn rã tám chuyện, tôi vẫn là một thành viên sai vặt nho nhỏ trong luật sở to to.

Tôi bị cảm, những người nói chuyện với tôi đều có thể nhận ra, tôi muốn làm nũng với Đinh Tự cầu an ủi, nhưng lại phát hiện đứng trước mặt anh, chuyện như vậy tôi hoàn toàn làm không được. Khi anh nhắn tin hỏi tôi có ổn không, có thể về không, tôi chỉ đáp một câu: Đã khá hơn nhiều, sẽ nhanh khỏi hẳn thôi.

Sau đó anh lại nhắn: Mặc quần áo nhiều một chút, uống nhiều nước ấm.

Tôi đã mặc rất rất nhiều quần áo, cũng đã uống rất nhiều nước ấm nhưng bệnh của tôi chẳng những không khá hơn mà ngược lại còn nặng thêm.

Ngay cả một vị đối tác chưa nói lời nào với tôi đi ngang qua cũng sẽ dừng lại liếc một cái, sau đó hỏi thăm: “Bị cảm nặng lắm rồi, gần đây có dịch cúm, cô có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?”

Vị đối tác kia, kỳ thật ngay cả tên tôi cũng không biết.

Mà đang khi tôi sợ hãi làm ảnh hưởng đến mọi người, cẩn cẩn thận thận lau nước mũi, thì Từ Uân lại rạng rỡ đẩy cửa sở luật ra, sau lưng còn có một anh trai theo đuôi mang giúp một gói bưu kiện nhìn như hàng trong siêu thị, bên trong toàn là ly giống ly trà sữa hay cà phê.

“Luật sư Từ, đổi nghề đưa đồ ăn rồi hả?” Một nữ đồng nghiệp trẻ ôm hồ sơ đi ngang qua cạnh anh, không hỏi ý đã cầm lên một ly, kề sát mũi ngửi: “Ừm, mùi gừng rất nồng.”

Cô ấy vừa nói vậy, lúc này mọi người mới nhận ra, cả căn phòng làm việc đều đầy mùi gừng.

“Hắc, cái mũi này của cô, không làm chó nghiệp vụ rất tiếc đó nha.” Từ Uân chỉ chỉ mấy người đàn ông bên canh, “Này này, mau tới giúp bưng một phần đi… Gần đây nhiều người bị cảm, tất cả đều dùng chung phòng làm việc, đóng cửa mở điều hòa, không bệnh cũng sẽ bị lây thành có bệnh, từ giờ mỗi sáng phải dùng một ly trà gừng, ai cũng có phần… Mấy người nhanh lên chút đi, uống nhân lúc còn nóng, để lâu sẽ nguội.”

“Ông chủ Từ à, anh vừa mới tham ô sao?”

“Thần tài Lục, anh biết rồi còn cố hỏi, anh yên tâm, tôi chưa từng có ý định gì với cái túi tiền của anh đâu.” Từ Uân vừa nói vừa tự mình mang một ly trà gừng đến cho nguyên lão Lục tài vụ, dụ dỗ phụ nữ trung niên là sở trường của anh.

“Luật sư Từ, theo tôi thấy, anh là muốn mượn hoa hiến Phật thì có.” Bà khá quen thuộc mới Từ Uân nên lén trêu đùa, còn cố ý đứng lên nhìn chung quanh một vòng: “Trong phòng này ai bị cảm đâu? Ưm hừm, tốt xấu cũng phải để chúng ta biết rõ mình được hưởng lây hào quang từ ai chứ?”

“Tiểu tử này!” Từ Uân vo một tờ giấy ném mạnh vào cậu ta, “Cần gì nói lời trong lòng tôi ra vậy…” Từ Uân hắng giọng một cái: “E hèm… Cái này, mau uống hết trà gừng đi, không được bị cảm nữa, ai cảm mà xin nghỉ cũng không bị phê bình đâu…”

Thì ra đây mới là trọng điểm, Từ Uân còn chưa nói hết, mọi người xung quanh đã kêu rên: “Nhà tư bản vạn ác…” “Ta là thịt cá…”

Tôi đương nhiên cũng được nhận một ly, nâng trong tay, nóng ấm. Tôi nhấc nắp lên, hương gừng bay ra, có lẽ do hơi nóng đột nhiên ập tới khiến mắt tôi bị mờ, tôi co lại trên ghế, cúi đầu nhấp một miếng, phần tình cảm ấm áp này thông thẳng đến đáy lòng.

Vất vả nhịn đến tan tầm, tôi mặc áo khoác dày vào, khăn quàng cổ mũ khẩu trang đầy đủ, ra ngoài với bộ dạng con gấu, vừa mới tới đại sảnh lầu một đã bị người gọi lại: “Tô Văn Hạnh.”

Không phải chứ, thế này mà vẫn bị nhận ra sao? Tôi buồn bực không biết là ai, quay đầu, nhìn thấy không chỉ một người, có Từ Uân, Đinh Tự và vài người đàn ông mặc tây trang trẻ tuổi, nhưng người gọi tôi lại đứng giữa bọn họ, Chu Văn Thụy.

Tôi ngây ngốc đứng tại chỗ chưa phục hồi tinh thần, anh ta đi qua: “Thấy tôi có phải rất vui mừng hay không?”

Miệng bịt khẩu trang, tôi chỉ biết vô thức gật đầu, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc. Anh giải thích: “Mình không phải đã nói với cậu rồi sao, tổng bộ đưa mình đến đây một năm, mình còn nói hai ngày nữa sẽ đi tìm cậu, khéo thật, câu cũng làm ở đây.”

Tôi quét mắt qua đám người kia, Chu Văn Thụy thấy vậy cũng nhìn theo, sau đó mới tỉnh ngộ, “Đó… không phải cậu cũng làm ở sở luật chứ! Thật tốt quá, đi nào, chúng ta cùng ăn cơm.”

Nói rồi anh muốn kéo tay tôi qua, tôi đương nhiên không chịu, vừa do dự như vậy đã thu hút sự chú ý của bọn họ.

“Tiểu Chu?” Một người đàn ông trung niên hơi lớn tuổi hòa khí gật đầu với tôi, sau đó liếc Chu Văn Thụy, ý là bọn ho phải đi.

“Tổng giám đốc Uông, tôi gặp bạn học ở đây, cô ấy cũng làm việc cho Hằng Thắng.”

Vị giám đốc Uông kia ôn hòa nói, “Trùng hợp vậy sao, cô gái nếu không có việc gì, cùng đi ăn một bữa cơm rau dưa được không?”

Đang khi nói chuyện, tôi đã bị Chu Văn Thụy kéo qua. Mấy người họ nhìn tôi, sắc mặt khác nhau, tôi chỉ có thể tháo khẩu trang xuống, chào hỏi các vị tiền bối đầy đủ. Bị tổng giám đốc Uông kia chắc là nhân vật quan trọng nhất ở đây rồi, ông đã mở miệng, một nhân viên nho nhỏ như tôi thật sự không tiện từ chối, nhưng mà tôi đang rất chóng mặt, xem ra trận chiến này không tránh được phải uống rượu rồi.

Tôi thầm thở dài trong bụng, đoán được đây đại khái là một bữa tiệc đàm chuyện với khách, loại thời điểm này, tôi có là gì đâu, sao có thể từ chối trước mặt khách hàng. Tôi đang định gật đầu thì Từ Uân bên cạnh đã ghét bỏ nói: “Aiz, lão Uông, một đám đàn ông bàn chuyện, mang phụ nữ đi rất phiền phức…”

Tôi quan sát thấy sắc mặt Uông tổng hơi

/55