Hắc Long

Chương 4 - Tiểu Ly

/32


( Hôm nay ta đi phỏng vấn nên viết sớm để đăng cho các vị sớm nè) Hay thì like nha... Ủng hộ kim phiếu càng tốt hehe ^^

Thiên bước tới với vẻ mặt quyết tâm.

– Ta chỉ truyền lại bí pháp còn cậu có lĩnh ngộ được không phải dựa vào bản năng cậu rồi. – Nói rồi ông đưa tay chỉ vào mi tâm ngay sau đó một luồng sáng truyền vào có cảm giác điện giật khiến Thiên rùng mình.

– Hahahahaaaa… được rồi, còn đây là Long Thiên Cốt, từ nay nó sẽ theo cậu. – Nói rồi ông đưa cho cậu một hình nộm của cô gái. Thiên nhận lấy coi đi coi lại.

– Chỉ là hình nộm thôi mà, giúp như thế nào đây?

– Hahahaha… rồi cậu sẽ biết thôi… cuối cùng ta cũng đã được nghỉ ngơi rồi… hahaha… bảo trọng nhé cậu bé, hahah…

– Từ đã, tôi biết tên ông được không?

– Hắc Long Nha… hahaha – Nói rồi ông ta biến thành bụi hòa vào mây gió.

Thiên ngay sau đó cũng tỉnh lại, cậu thấy miệng mình mặn mặn, nhìn lên thì “OMG” My đang khóc, cô đang khỏa thân ôm Thiên, Thiên cũng vậy, cậu đưa tay lau nước mắt cho My…

– Anh tỉnh rôi… huhuhu… anh lam em lo quá… anh sao thế… anh biết em lo lắng lắm không, em không muốn mất anh, anh hiểu không… huhuhu… – My tua một hơi dài.

– Thôi đừng khóc nữa, anh xin lỗi mà, từ nay anh không làm em lo nữa đâu.

– Hic… hic… – My nức nở. Thiên ôm My vào lòng, tay cậu đang cầm hình nộm giờ cậu mới biết. “Cái quái gì đây không biết” – Thiên nghĩ thầm ngay lập tức hình nộm hóa thành thiếu nữ xinh đẹp tuổi đôi mươi với sắc xuân măn mà, có thể nói đẹp bội phần sao với My…

– Cô là? – Thiên ngạc nhiên.

– Hihi… ta là… aaaa chủ nhân đang trần truồng kìa. – Cô gái lấy te che mặt.

– À, ta ta… – Thiên lúng túng.

– Chuyện gì vậy anh – My hỏi.

– Hở… à không… không có gì.

– Không sao đâu chủ nhân, em đang ẩn thân nên chỉ ngài mới biết thôi, ngài mau mặc quần áo vào đi, ây da! Xấu hổ quá.

– À à ừ… mặc quần áo vào đi em – Thiên nói với My sau đó hai người mặc lại đồ.

– Thôi em về đây, gần sáng rồi, để mấy sư tỷ biết không hay – My nói xong cô đi về phòng để lại Thiên và cô gái kia.

– Được rồi! Giờ cô là ai? – Thiên nhìn cô gái.

– Em là Lưu Ly, dòng dõi phượng tiên, lúc trước do gặp họa diệt thân may có ân nhân cứu nên em đã đi theo ân nhân.

– Ý cô là Hắc Long Nha?

– Ư… đúng đó… Nhưng ân nhân nói ta không cần báo đáp ngài chỉ cần giúp ngài sau này theo giúp chủ nhân.

– Vậy sao lúc nãy ông ta gọi cô là Long Thiên Cốt.

– À. Chỉ là cái tên chủ nhân đặt thôi.

– Vậy cô theo giúp ta như thế nào? – Thiên nghi ngờ.

– Em á… em có thể bảo vệ chủ nhân đó… hihihi.

– Cô nhìn có vẻ như thiếu nữ khuê các bảo vệ ta thế nào.

– À… chủ nhân đừng xem vẻ bề ngoài… tính ra em hơn chủ nhân 500 tuồi đó.

– Há… cái gì? Già vậy sao – Thiên ngac nhiên.

– Ư… sao già… Phượng tiên chúng em có thể trùng sinh sống lâu hơn loài rồng chủ nhân đó.

– Thôi bỏ đi… cô có võ công gì không.

– À… thứ đặc biệt của dòng phượng tiên là khả năng tái sinh đó.

– “Ư… ra là vậy” – Thiên nghĩ thầm.

– Vậy từ giờ cô theo ta đi.

– Chủ nhân ngài cứ gọi em là tiểu Ly đi, đừng ngại mà… hihihi…

– Ừ được rồi… ta đi ngủ đây… cô giờ ở đâu đây nhỉ?

– Đừng lo, em sẽ luôn ở bên chủ nhân, khi cần chủ nhân cứ gọi em sẽ ra ngay mà…

– Ừ… vậy ta ngủ đây.

– Vâng chủ nhân nghỉ đi – Nói rồi Lưu Ly biến mất trong không khí. Còn về Thiên cậu nghĩ rằng quả là ông trời có mắt mà, gặp được cô gái xinh đẹp vậy mà còn coi mình la chủ nhân nữa, thật tuyệt vời, nghĩ xong cậu chìm vào giấc ngủ.

… 9 giờ sáng, đang ngủ, hôm nay Thiên dậy muộn là điều hiển nhiên, nghe tiếng gõ cửa.

– Ai vậy?

– Em, My đây?

– Vào đi.

– Anh ăn sáng chưa em có đưa đồ ăn nè. – My bước vào với bộ quần cộc áo thun rất gợi cảm.

– Ừ cảm ơn, vợ anh tốt quá, hehehe… – Thiên nói đồng thời véo má cô và đặt lên môi cô một nụ hôn đắm đuối.

– Thôi… anh này… em ra trước đây, anh ăn đi nhé… – Nói rồi My bước ra ngoài.

– Chủ nhân… vợ chủ nhân hả – Bỗng Lưu Ly xuất hiện bên cạnh,

– À… ừ… vợ tương lai… hhehe.

– Mà chủ nhân này, ngài nên nhanh chóng học bí pháp đi, sau này mới bảo vệ được người mình yêu.

– Há? À đúng rồi… phải học nhưng mà học thế nào?

– Để tiểu Ly giúp cho, ngài lại đây nào.

Thiên bước tới trước mặt Lưu Ly, ngay sau đó Ly hóa phượng lượn quanh Thiên đột nhiên cô nhập vào người Thiên, cậu nửa tỉnh nửa mê…

– Chủ nhân, em đang dùng liệt hỏa phụng tiên để thức tỉnh bí pháp, ngài cần giữ tỉnh táo.

– Ta… ta buồn ngủ quá… – Thiên mơ màng.

– Cố lên chủ nhân… ngài cần cố gắng vì những thứ trong tương lai… ngài đã hứa gì với ân nhân… ngài phải cố gắng lên.

Nhắc đến đó làm Thiên nhớ tới mẹ, cậu cần phải tỉnh, phải tỉnh táo, vì mẹ, vì My, lẩm nhậm một hồi Thiên cố tỉnh táo chút nữa.

– Aaaaa… được rồi, thành công rồi… chủ nhân đã thức tỉnh được bí pháp rồi – Lưu Ly nói xong xuất hiện trước mặt Thiên với hình dạng cô gái xinh đẹp.

– Ngài bây giờ có thể tự học được Long Kinh Thư rồi.

– Long Kinh Thư?

– Vâng đúng đó… bí pháp đó gọi là Long Kinh Thư gồm ba chương – Nhất kim long, Nhị Thánh Diệm, Tam Phá Giới, mỗi chương chia làm 10 cấp từ nhất cấp đến thập cấp, đạt tới thập cấp của Tam Phá Giới ngài sẽ thức tỉnh được bản năng Đế Vương.

– Đế Vương?

– Ư… Đế Vương làm cảnh giới tiền đề cho Thánh Vương, nghe nói chưa có ai tới cảnh giớ này cả, nó rất khó vào rất nguy hiểm.

– Vậy sau Thánh Vương còn gì không?

– Em cũng không biết… em chỉ biết được đến đó thôi, còn nữa mỗi đột phá một chương ngài sẽ có một khả năng đặc biệt và bảo vật rất mạnh.

Nghe đến đó mà Thiên sáng mắt, cậu bắt đầu thích thú với thứ này.

– Được rồi, ta sẽ quyết tâm đạt tới cảnh giới Đế Vương… hahaha.

– Em cũng mong là vậy… chủ nhân của em là nhất… hihihi…

– Giờ ta bắt đầu học từ đâu?

– Ngài học từ nhất cấp của Nhất Kim Long đi, ngài ngồi thiền rồi nhắm mắt lại, tập trung tâm trí gọi thứ đang trong đầu ngài thì lúc đó nó sẽ xuất hiện.

– Được rồi, để ta thử coi.

– Vâng… chủ nhân cố lên nhé! – Nói rồi Lưu Ly biến mất trong không khí.

Thiên ngồi trên giường cậu tập trung suy nghĩ, trong chốc lát cậu thấy trong đầu mình bắt đầu hiện lên dòng chữ kèm theo những hình ảnh ánh kim.

Ngoài trời, BIỆT ĐỘI HOA HỒNG đang tập luyện…

– Sư tỷ, hôm nay không thấy Thiên nhỉ? – Hoa hỏi.

– Hắn hả… ta cũng không biết, hỏi My thử đi – Ngọc trả lời.

– My nè, Thiên hôm nay không thấy đâu vậy.

– À… cậu ta trong phòng đó – My ấp úng đơn giản vì hôm qua mây mưa khiếp quá.

“Phụt… phù… phù”, một luồng sáng phát ra từ căn phong Thiên.

– Cái gì vậy, xảy ra chuyện gì sao? Vào coi thử đi – Trang nói.

Trong phong Thiên, ” chúc mừng chủ nhân, người lĩnh ngộ được nhất cấp của Nhất Kim Long rồi, hihihi… vui quá… chủ nhân giỏi quá! Lưu Ly xuất hiện với vẻ mặt vui mừng, không phải là cô mà cô vui như nhặt được vàng.

– Ừ… cảm ơn! Má sao. Ta thấy trong người khỏe hẳn ra, khí thế cảm thấy sung mãn thật!

– Đúng! Đó là tác dụng khi nào lên một cấp đó, cứ lên một cấp ngài sẽ cảm thấy mình khí tức tràn trề hơn.

– Ừ… – Thiên gật đầu, cậu cảm thấy cơ thể mình mạnh lên hẳn.

– Có người vào chủ nhân, em đi trước đây. – Nói rồi, Lưu Ly biến vào không khí.

– Thiên, cậu có sao không vậy, lúc nãy có chuyện gì thế? My cùng mọi người bước vào.

– Không… không có chuyện gì đâu. – Rất vui mừng nhưng Thiên phải che giấu bí mật bản thân.

– Không sao thì tốt! Chúng tôi sắp rời thành phố này sau khi hoan thanh nhiệm vụ cuối cùng, cậu nên tự lo cho bản thân đí. – Ngọc nói.

– Thôi không việc gì mọi người trở về phòng luyện tập đi – Ngọc nói rồi bước ra đến cửa, cô quay lại gọi My.

– My, đứng đó làm gì, còn không về.

– À… em ra đây. – My nói nhưng vẫn đưa vẻ mặt nhìn Thiên. Cô bước ra khổi phòng để lại Thiên với vẻ mặt hờ hững, lúc nãy đang vui mừng mà giờ ủ ra như quả trứng gà.

– Chủ nhân, ngài sao vậy. Ngài không muốn rời xa cô ấy hả? – Lưu Ly gọi.

– À… chuyện của ta, cô đừng quan tâm.

– Sao không quan tâm, ngài là chủ nhân của em mà… hic hic…

– Thôi, thôi! Ta xin cô, được rồi ta xin lỗi, ta cần nghỉ ngơi. À mà sao cô hơn ta nửa thiên niên kỷ mà sao trẻ con vậy.

– Huhuhu… ngài không biết hả… dòng phụng tiên chúng em đạt được thiên niên kỷ mới trở thành phụ nữ trưởng thành hoặc có thể sớm hơn nếu gặp được ý chung nhân.

– Ý chung nhân? – Thiên ngạc nhiên.

– Vâng!

/32