Hạ Tân Triều

Chương 46 - Chương 46

/54


Trời tờ mờ sáng, bên trong Thẩm phủ bắt đầu ồn ào bận rộn.

Khi Thẩm mẫu biết được Thẩm Nhạn Thanh muốn đi tới khu vực dịch bệnh, bà khóc hết nước mắt, cũng đã ngăn đủ đường, cuối cùng vẫn không có tác dụng, vào hôm nay, lúc trời vừa hé rạng, bà đã đến sân chính tìm Thẩm Nhạn Thanh gửi gắm chiếc bùa bình an.

"Thân thể này là do phụ mẫu ban cho, xin mẫu thân yên tâm, con chắc chắn sẽ chăm sóc tốt bản thân."

Thẩm mẫu thở dài, lau nước mắt, chợt nhìn qua góc hành lang quạnh quẽ.

Thẩm Nhạn Thanh đỡ mẫu thân ra khỏi sân, dường như hiểu bà đang nghĩ gì: "Đêm qua Kỷ Trăn lo lắng không ngủ cả đêm, cho nên con không cho y ra tiễn."

Nói thì nói thế, Thẩm Nhạn Thanh vẫn không nhịn được nhìn ra phía sau. Thế nhưng mãi đến tận khi ra khỏi cửa viện, đi đến cổng phủ, phía sau lưng y vẫn không thấy bóng người quen thuộc thường hay theo sau đâu cả.

Hôm qua, sau khi nhận lệnh đi đến vùng dịch, Thẩm Nhạn Thanh có đi tìm Dịch Chấp, giao cho đối phương một phong thư.

Lại nói: "Chủ thần cũng có ngày biệt ly. Ta đã không thể tin tưởng tam điện hạ, trong kinh đô này, người ta tin tưởng nhất chỉ có ngươi và Dụ Hòa, chuyến này đi, ta không tài nào buông bỏ Kỷ Trăn, cho nên để Dụ Hòa lại, một khi có chuyện, hắn sẽ tới tìm ngươi. Đến lúc đó, mong ngươi nhanh chóng mở lá thư này ra, sau đó làm theo lời dặn, Nhạn Thanh cực kỳ cảm kích."

Một khi chủ thần nảy sinh hiềm khích, tựa như một miếng vải bị rách, cho dù bên ngoài sửa sang hoàn mỹ ra làm sao, thì bên trong vẫn không thể nào giấu được những đường kim mũi chỉ.

Sau khi dịch bệch bùng phát, lưu dân la liệt chờ đợi trước cổng thành nhiều không kể hết. Mỗi ngày, Dịch Chấp đều trên cổng thành trực ban.

Dịch Chấp trịnh trọng đáp ứng lời nhờ vả của Thẩm Nhạn Thanh, cũng xem như khiến hắn nhẹ bớt nỗi lo hậu phương mà tập trung nhiệm vụ.

Thẩm Nhạn Thanh từ biệt phụ mẫu xong, nhảy lên lưng ngựa, cứ chốc lại nhìn về phía cổng phủ rộng mở kia, luôn lo lắng rằng đối phương sẽ không tiễn đưa mình.

Hắn nắm chặt dây cương, vài giây sau, chỉ đành cố giấu nỗi thất vọng trong mắt đi, chân kẹp chặt bụng ngựa, chính thức xuất phát.

Bởi vì cổng thành chất đầy lưu dân chạy nạn, cho nên lần này mọi người sẽ khởi thành từ thành nam. Lúc Thẩm Nhạn Thanh đến, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, Lục Trần đang trò chuyện cùng một người mặc y phục thị vệ.

Chờ đến khi Thẩm Nhạn Thanh thấy rõ dáng dấp thị vệ này là ai, hắn cũng giật mình một phen.

Lục Trần kéo đối phương ra sau bảo vệ, chắp tay hạ giọng: "Mong Thẩm đại nhân đừng để lộ ra ngoài, Vương cô nương chỉ muốn giúp chút sức mọn."

Thẩm Nhạn Thanh nhìn về Vương Linh Chi cải nam trang, trầm ngâm nói: "Vương cô nương quả thật có khí chất nữ hiệp, nếu như làm quan chắc chắn sẽ là một vị quan thanh liêm một lòng cho dân. Nay ta tố giác chỉ vì nàng là nữ nhân, chẳng phải là quá hẹp hòi hay sao?"

Vương Linh Chi nghe vậy, tạm thời trút được gánh nặng trong lòng mình, bước ra dõng dạc: "Đa tạ Thẩm đại nhân châm chước cho."

Thẩm Nhạn Thanh gật đầu: "Nếu đã xong, chúng ta bắt đầu khởi hành."

Trên người mang trọng trách, cũng không thể cứ mãi dây dưa. Mọi người đều không dùng xe ngựa, cố gắng đi đến vùng dịch càng nhanh càng tốt.

Ánh bình minh rực rỡ soi sáng đất trời, Thẩm Nhạn Thanh thân là người dẫn đầu, thắt lưng treo thanh kiếm Nhạn Linh, đầu đội mũ quan, thân mặc quan bào màu đỏ thẫm, lạnh lùng dẫn đầu dòng người.

Hắn vừa ra lệnh, một chuỗi thanh âm vó ngựa phá tan sự yên tĩnh, hất lên bụi bặm đầy trời.

Ta muốn theo gió thẳng đến trời cao, đạp lên núi non vạn dặm.

Lạch cạch —

Kỷ Trăn mở mắt nhìn ngọn lửa thoáng vút lên trong chậu than, nghe thấy tiếng bước chân, vội nhắm mắt lại.

"Công tử, Thẩm đại nhân đã đi khỏi phủ rồi."

Thì ra người đến là Cát An bưng thau nước rửa mặt. Kỷ Trăn lúc này mới chầm chậm bò từ giường nhỏ xuống, lúc Thẩm Nhạn Thanh rời phủ động tĩnh cũng không mấy nhỏ, toàn bộ người trong phủ đều tiễn đưa, chỉ có một mình thê tử hắn là trốn trong sương phòng.

Y không còn quan tâm người khác nghĩ gì, cũng không hối hận quyết định của chính mình, thế nhưng chờ đến khi Thẩm phủ bắt đầu im lặng lại, trong lồng ngực đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.

Một chữ "tình" này, đều xuất phát từ trái tim.

Cát An nhìn ra được Kỷ Trăn ủ rũ, cố vắt hết óc an ủi: "Công tử đang ngủ, không dậy nổi cũng là bình thường, Thẩm đại nhân sẽ về nhanh thôi, đối phương không ở trong phủ nữa, không phải công tử sẽ cảm thấy thoải mái hơn sao?"



Kỷ Trăn nỗ lực cười cười, nói: "Ngươi nói rất đúng, ta mới không thèm nhìn thấy hắn."

"Công tử, chi bằng chúng ta ngẫm xem khoảng thời gian này làm gì được không?" Cát An ngồi xuống chiếc ghế nhỏ: "Nướng khoai trong viện, hay là đi đạp thanh? Ta nghe nói hoa giữa hồ sắp nở rồi, công tử muốn đi ngắm không?"

Kỷ Trăn biết đối phương muốn an ủi cho mình vui, tạm thời đè xuống cảm xúc lăn tăn, phụ họa theo: "Ta muốn ăn vịt ướp tương ở Tử Vân lâu."

Cát An chảy nước bọt thòm thèm: "Đã lâu không đến Tử Vân lâu, hay ngày mai chúng ta đi đi.."



Sau khi tiến về phía bắc cách kinh đô trăm dặm, gần đến Cẩm Châu, cứ chốc, bọn họ sẽ thấy dân chạy nạn.

Thẩm Nhạn Thanh cùng mọi người xuất hiện, có vài người dân kích động ném đá về phía bọn hắn, trong miệng còn hùng hổ mắng chửi.

"Cẩu quan xem mạng người như cỏ rác, không một ai tốt."

Thẩm Nhạn Thanh chặn lại một viên đá ném về phía mình, có một thị vệ đang định tiến lên bắt lấy người ném, hắn đột nhiên trầm giọng ngăn: "Không cần để ý."

Càng vào gần vùng dịch, cảnh tượng hắn nhìn thấy mỗi lúc một kinh khủng.

Ngay ven đường, có một đứa bé ba tuổi đang ôm lấy xác mẫu thân mình gào khóc, còn có một ông lão dựa vào thân cây thoi thóp...

Thẩm Nhạn Thanh phất tay cho dừng, xuống ngựa ôm đứa bé giao cho thị vệ dặn dò: "Đưa đến trạm dịch gần nhất."

Lục Trần tiếc thương nói: "Nơi này cách kinh đô gần trăm dặm, tại sao quan chức địa phương có thể lơ là như vậy, nếu dâng sớ sớm một chút, đâu đến nước kêu than trời đất?"

Thẩm Nhạn Thanh dò xét quanh một vòng, giương giọng nói: "Đẩy nhanh hành trình, nửa canh giờ sau phải đến Cẩm Châu."

Đoàn người tiếp tục lên đường, lúc tiến vào Cẩm Châu, nhìn thấy thị vệ nha môn đang nhen lửa thiêu bảy, tám thi thể chồng chất ven đường, sau khi thiêu xong đắp vải trắng lại, bắt đầu náo loạn ồn ào.

Thái y đi theo nói: "Các vị quấn chặt khăn trắng chút, đừng để nó bay vào không khí."

Thẩm Nhạn Thanh lạnh lùng nhìn, nghe thấy tiếng kêu rên khắp phố. Cách đó không xa, có một bà cụ xảy ra tranh chấp cùng nha môn: "Cháu gái ta chỉ ho mà thôi, xin đại lão gia thương xót, đừng bắt cháu ta đi..."

Nha môn cầm lấy thanh côn, hung ác đáp: "Tránh ra!"

Có vẻ như muốn động tay chân với người già.

Vương Linh Chi tức giận: "Lẽ nào lại vậy chứ!"

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Thẩm Nhạn Thanh thúc ngựa lướt qua đoàn người, rút ra thanh kiếm Nhạn Linh sắc bén bên hông, dưới ánh mặt trời, thấp thoáng một ánh bạc vụt qua. Hắn giơ tay chém xuống, dùng thân kiếm bổ về phía người đang cầm cây côn.

Đối phương thét lên đau đớn rồi ngã gục xuống đất.

Khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Thẩm Nhạn Thanh lạnh đến rét buốt. Trong màn sương mù, hắn giữ chặt thanh kiếm, đầu kiếm đâm thẳng xuống đất, lại tháo lệnh bài treo trên hông, hiên ngang nói: "Ta chính là Thẩm Nhạn Thanh, nhận lệnh bệ hạ tiếp quản vùng dịch bệnh Cẩm Châu này. Từ giây phút này trở đi, hễ ai biết chuyện không báo, lạm dụng quyền thế ức hiếp người, giết thẳng không luận tội."

Năm chữ cuối vang dội đất trời.

Gã nha môn bị sóng dao chém trúng kinh hãi quỳ xuống đất dập đầu: "Khâm sai đại nhân tha mạng, khâm sai đại nhân tha mạng...."

Lục Trần cưỡi ngựa đi đến, trầm giọng: "Thẩm đại nhân, với tình hình lại, e là sắp tới phải chiến đấu cam go, chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng đến trạm dịch thương lượng đối sách."

Thẩm Nhạn Thanh lạnh lùng liếc nhìn gã kia, sau đó gật đầu, trong tiếng kêu cảm ơn rối rít của bà cụ, người cùng ngựa dần dần khuất xa.



"Công tử, người biết tin gì chưa?" Cát An thay Kỷ Trăn châm trà: "Bọn họ nói lưu dân đang nháo nhào ở cổng thành."

Kỷ Trăn ngồi trong phòng, đẩy cửa sổ ngắm nhìn sương khói lượn lờ quanh những tầng núi xanh biếc ngoài kia.



Từ lúc Thẩm Nhạn Thanh rời kinh đã được chín ngày, hôm nay Thẩm phủ nhận được thư từ Thẩm Nhạn Thanh, Thẩm mẫu có gọi y đến xem. Trong thư chỉ báo bình an, ngoài ra không còn gì khác.

Tai họa do người có thể áp chế, thiên tai khó ngăn cản, dịch bệnh bất thình lình ập tới, đến nay vẫn chưa nghiên cứu ra phương thuốc chữa trị, số người chết mỗi lúc một nhiều, dân chúng kêu cứu lầm than. Rất nhiều lưu dân chạy đến cổng thành, tam điện hạ thân là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí thái tử, ắt phải nhận mệnh giữ nghiêm cổng thành, trấn an lòng dân, hiện tại vẫn chưa xảy ra sơ suất nào.

Ngày nào còn chưa nghiên cứu ra thuốc, thì ngày đó vẫn chưa thể ngăn cản được sự kinh khủng lây lan của trận dịch bệnh này.

Kỷ Trăn không nhạy tin, hiện tại nghe dịch bệnh tràn đến phương bắc, Trữ Châu cũng bắt đầu xuất hiện bệnh chứng... Trước khi rời đi, Thẩm Nhạn Thanh từng nói cho y biết huynh trưởng gần đến Trữ Châu, Kỷ Trăn lúc này chỉ mong huynh trưởng bình yên vô sự.

Đồ ăn ngon trên bàn y cũng chẳng động đũa bao nhiêu. Kỷ Trăn thu ánh mắt lại, lên tiếng: "Về phủ."

Cát An nhét hạt dưa vào trong áo, khi ra khỏi cửa cùng Kỷ Trăn nhìn thấy hộ vệ đứng cách đó không xa nói: "Những người này có muốn cắt dấu cũng cắt không được."

Khi Thẩm Nhạn Thanh rời kinh, hắn có lệnh tùy tùng theo Kỷ Trăn một tấc cũng không rời.

Trên đường, chỗ nào cũng có thể nghe thấy thanh âm bàn tán xôn xao về dịch bệnh lần này, trước cửa nhà dân đốt xông ngải thảo, không khí vẩn đục làm người ngửi thấy nghẹt thở.

Kỷ Trăn bị sặc ho mấy cái, đến khi vào trong xe mới dễ chịu hơn một chút.

Trên đường hồi phủ, lại nhìn thấy cảnh xô xát, mọi người vây kín xem, xe ngựa buộc phải dừng lại. Kỷ Trăn tò mò thò đầu ra nhìn, vừa mới vén rèm xe lên, chợt có một túi vải to bằng lòng bàn tay ném vào trong.

Y bị dọa sợ hết hồn, Cát An cả kinh nói: "Cái gì vậy?"

Phu xe nghe thấy âm thanh, hỏi: "Thiếu phu nhân có dặn dò gì sao?"

Kỷ Trăn nhặt túi đồ lên, đáp: "Không có gì, ta cùng tùy tùng trêu nhau thôi."

Lại nhìn ra ngoài xe, trên đường người đến kẻ đi, không biết là ai ném vào. Kỷ Trăm cầm lên ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn hiếu kỳ mở ra nhìn thử xem, một chiếc ngọc bội màu tím đập vào mắt - vào cái ngày y tham gia yến tiệc trong cung, là bản thân tự tay treo miếng ngọc này lên thắt lưng Lý Mộ Hồi.

Kỷ Trăn theo bản năng muốn vứt nó ra ngoài, nhưng thoáng nhìn lại, phía dưới còn có một mẩu giấy. Y ngờ ngợ có gì đó không ổn, rút giấy, nhưng chưa lập tức mở ra.

Cát An nhận ra miếng ngọc, lên tiếng: "Đây không phải miếng ngọc bội của công tử sao?"

Kỷ Trăn lo sợ siết chặt tờ giấy. Y không biết nội dung bên trong viết gì, thế nhưng cảnh pháp trường đầy máu ngày trước bỗng nhiên ùa về, dạ dày bắt đầu cồn cạo, mặt cũng trắng bệch.

Không thể không thừa nhận, bây giờ Thẩm Nhạn Thanh không ở kinh thành, Kỷ Trăn đã chẳng còn ai dựa vào. Một khi Lý Mộ Hồi muốn lấy mạng của y, thì quả thực dễ như giẫm chết một con dế.

Nhưng đối phương lại nghĩ cách truyền tin, có lẽ cũng biết được y sẽ mắc câu.

Phía trước dần dần khơi thông, xe ngựa tiếp tục di chuyển.

Cát An cầm lấy miếng ngọc thưởng thức, đoạn nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của công tử, lo lắng nói: "Công tử, người biết ai ném nó vào sao?"

Kỷ Trăn gật đầu, sau khi hít thở mấy cái bắt đầu mở giấy ra.

Ánh nắng rót vào bên trong, chiếu vào mặt giấy, chỉ một câu ngắn gọn, đã làm Kỷ Trăn kinh hồn thất thần.

"Kỷ Quyết trên đường mắc phải dịch bệnh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc."

Cát An không biết chữ, chỉ nhận ra được họ tên Kỷ Quyết, nhưng vừa nhìn phản ứng Kỷ Trăn liền biết có chuyện lớn.

Thoáng chốc, Kỷ Trăn như hạ quyết định, cầm lấy miếng ngọc từ tay Cát An. Đuôi mắt y giờ đây đỏ ngầu, đè vai Cát An lại: "Cát An, ngươi hãy nghe cho kỹ, cho dù là thật hay giả, ta cũng phải đi một chuyến. Nếu ta không về được, những chuyện cần dặn ta cũng đã dặn từ trước..."

Vừa nói xong, đẩy Cát An, lao ra toa xe giữ phu xe: "Dừng lại!"

Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Kỷ Trăn đã nhảy xuống, vội vàng hòa mình vào dòng người. Hộ vệ đuổi theo, chẳng may bị đám đông ngăn trở.

Kỷ Trăn nghe thấy Cát An ở phía sau gọi mình. Y cắn răng cố kìm lại sự nhát gan cùng do dự, thoáng biến mất cuối con đường.

Lời nhắn: thời gian tới mình có chuyện riêng nên quỹ thời gian không đủ edit chương hằng ngày (tại 1 chương mình làm mất 2-3 tiếng) nhưng mình sẽ cố gắng tranh thủ, xong chương nào sẽ up liền chương đó, cho nên mọi người không chờ được thì để cuối tuần hay hoàn truyện đọc luôn nhé, cảm ơn mọi người luôn ủng hộ.

/54