Giành Làm Mẹ Kế Định Sẵn

Chương 19 - Chương 11

/19


Buổi tối trở lại Villa, Tiêu Tát ngồi trong phòng khách nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm mà ngực như có con côn trùng đang bò, ngứa ngáy khó nhịn, trong đầu hiện lên cảnh cô không mảnh vải che thân nằm trong bồn tắm nghịch nước.

Nghĩ đi nghĩ lại, khí nóng trong người càng lên cao, nhiệt độ tăng vụt, nhìn thấy hồ bơi bên ngoài, anh nhanh chóng cởi quần áo, thay quần bơi nhảy vào trong bể bơi, làm giảm nhiệt độ cơ thể.

Bơi hơn một tiếng sau anh mới lên bờ, cô đã tắm gội xong đi ra ngoài, đang ngồi xem tivi trong phòng khách.

Mới vừa tắm xong, trên người Triệu Phù tỏa ra mùi hương thơm mát, cô mặt một cái áo T-shirt rộng rãi và một cái quần short ngắn lộ ra cặp đùi thon dài.

Bình thường cô rất ít mặc quần ngắn nên hiếm khi thấy đùi của cô, ánh mắt Tiêu Tát từ cổ áo cô chuyển xuống đường cong chỗ eo thon, lại nhìn về phía đùi cô vì ít phơi nắng mà nó trắng nõn đến lạ thường.

Hình như lỗ mũi anh có một dòng nước ấm muốn chảy xuống, Tiêu Tát gầm nhẹ một tiếng, ngay trước khi máu mũi chảy xuống đã kịp lao vào phòng tắm.

Triệu Phù ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng anh đi vào phòng tắm, có chút buồn bực, hồn nhiên không biết giờ phút này người nào đó đang chịu hành hạ của lửa dục.

Chờ sau khi cơ thể xao động trở lại bình thường, Tiêu Tát buồn bã trở về phòng khách.

“Anh sao thế, khó chịu ở đâu à?” Thấy anh ủ rũ cúi đầu, tinh thần không vui vẻ, cô quan tâm hỏi.

“Anh không sao.” Anh nhìn cô có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng lại lắc đầu không nói.

“Có thật không? Nhưng nhìn anh có vẻ không có tinh thần gì cả?” Cô hỏi lại lần nữa.

“Đó là bởi vì…” Chưa được thỏa mãn dục vọng thôi! Nhưng đương nhiên là anh không thể nào trả lời như vậy, chỉ tùy tiện trả lời “Có thể là hơi mệt, anh đi ngủ trước đây.”

Anh đi tới chiếc ghế rồi nằm xuống, đầu gối lên cái gối mang từ phòng ngủ ra, cơ thể cao lớn cuộn lại nhìn có chút đáng thương.

Không biết vì sao nhìn anh như vậy Triệu Phù lại có chút đau lòng.

“Giường rất rộng, chỉ cần anh không đụng phải em thì có thể ngủ ở trên giường.” Cô không kìm được lên tiếng.

“Anh có thể ngủ trên giường?” Tiêu Tát lập tức vui mừng, ngồi bật dậy.

“Ừ, chỉ cần không đụng vào em, đặc biệt là lúc em đang ngủ.” Cô nhắc nhở anh lần nữa.

“Anh bảo đảm chắc chắn sẽ không đụng phải em đâu.” Anh gật đầu thật mạnh, kích động đi vào phòng ngủ, nhào lên giường.

Nhìn thấy cô cũng đi vào, anh lật người sang một bên, nhường cho cô nằm bên trái.

Cái giường này thật sự rất rộng, có thể để ba người nằm ngủ mà vẫn không phải chen lấn, vì vậy hai người nằm vẫn còn một khoảng trống rất lớn.

Sau khi Triệu Phù năm xuống, Tiêu Tát cảm xúc phấn khởi, bởi vì đây là lần đầu tiên hai người họ chung giường chung gối.

“Em xem, cái giường này rất rộng, anh chắc chắn sẽ không đụng phải em.”

Sự hưng phấn của anh lây sang cả Triệu Phù, cô nhìn anh, bên môi nở một nụ cười.

“Sao anh lại thích em?” Cô tính tình lạnh nhạt, đàn ông bình thường thích cô đều chỉ vì coi trong vẻ ngoài thanh lệ, nhưng sau một thời gian quen biết đều không chịu nổi tính tình lạnh nhạt của cô mà chia tay, tại sao anh có thể thích cô suốt từ lúc học cấp ba đến giờ?

“Tại sao à? Có thể kiếp trước anh cũng rất yêu em, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy em đã yêu em rồi.” Tiêu Tát bị lạc trong nụ cười của cô thì thào đáp lại, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú tràn đầy tình cảm.

Tình cảm sâu đậm này như một dòng nước ấm chảy vào lòng Triệu Phù lại chảy ra khắp tứ chi để cho toàn thân cô nóng lên.

Một cảm giác ngọt ngào tiến vào ngực cô, ánh mắt luôn lạnh nhạt giờ phút này cũng lộ ra vẻ nhu hòa hiếm thấy, lẳng lặng nhìn anh chăm chú, sau đó từ từ lại gần anh.

“Anh nhắm mắt lại.” Cô nhỏ giọng nói.

“Để là gì?” Anh nghi ngờ hỏi.

“Nhanh lên, nhắm mắt lại đi.” Cô thúc giục.

Anh không hỏi nhiều nữa, nghe lời nhắm lại.

Cô mấp mái môi, hít sâu một hơi rồi chậm rãi cúi mặt xuống, khẽ chạm vào môi anh, cảm giác cũng không quá tệ, mơ hồ có ý nghĩ ngọt ngào nhộn nhạo.

Anh không dám tin mở mắt ra.

“Vừa rồi, em… có phải em hôn anh không?” Anh có chút kinh ngạc, cảm giác như ảo mộng.

“Ừ.” Cô nghiêng đầu nói ra cảm giác của bản thân “Cũng không quá ghê tởm như em tưởng tượng.”

“Em có thể thử lại lần nữa, hôn môi người yêu là một việc rất tuyệt vời, anh bảo đảm tuyệt đối không ghê tởm.” Anh cười tha thiết giật dây cô.

“Một lần là đủ rồi.” Cô nằm lại về chỗ.

“Em thật sự không muốn thử lần nữa à?” Anh có chút thất vọng.

“Giống như món ăn dù có ngon cũng không thể ăn quá nhiều một lần, tạm thời một ngày một lần thôi.”

“Nói vậy là, ngày mai em có thể hôn anh tiếp?” Hai mắt Tiêu Tát sáng lên.

Cô nhẹ nhàng gật


/19