Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 33 - Chương 33

/48


Editor: Trà Đá.

Vừa nghĩ đến đêm hôm qua điên cuồng như thế nào thì cô lập tức đỏ mặt, được người yêu nâng niu thương yêu chiều chuộng, cô phải quý trọng cũng như duy trì đoạn tình cảm này.

Vào mùa đông, sắc trời lúc sáu giờ đã xám xịt, cô đi bộ xuyên qua khu chung cư, bước lên cây cầu nằm bắc ngang qua khu hồ nhân tạo, chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên. Cô cúi đầu xem thì thấy là số điện thoại của mẹ cô: “Dạ, mẹ.”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: “Gần đây con bận việc gì không? Bớt chút thời gian về nhà một chuyến!”

Cô nhướng mày, lúc này cô vừa mới có cơ hội được chính thức chuyển công tác, xin nghỉ sợ là không tốt lắm đâu.

“Có chuyện gì ạ?”

Mẹ Mục còn chưa kịp trả lời cô, thì đã nghe được giọng nói cao vút của bà nội: “Để mẹ nói với con bé.”

“Tiểu Tuệ, gần đây con bận gì à?”

Cô nháy nháy mắt lấy tinh thần, trong nhà cô thích nhất là nói chuyện với bà nội: “Thì là công việc lần trước con kể với nội đó, bây giờ con sắp được chuyển sang làm chính thức rồi, cũng ký hợp đồng nữa.”

Bà nội Mục cười ha ha, mặc dù đây rõ ràng chỉ là một công việc rất bình thường, vậy mà bà lại coi như một chuyện đáng mừng: “Thật hả, vậy thì tốt! Tiểu Tuệ của nội giỏi quá.”

Cô đè thấp giọng, lặng lẽ nói: “Bà nội, bà nói cho con biết sao tự dưng mẹ con lại muốn con về nhà một chuyến?”

“Còn có thể là chuyện gì chứ, không phải là nhớ con thì là gì, năm mới con về nhà là được rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá, an tâm làm việc.”

Cô tiện tay hái được một chiếc lá xanh biếc trên cành cây, nhìn bồn hoa Trúc Tử dày đặc, có vẻ âm u, cô vội nói: “Dạ, hai tháng nữa con về nhà. Bây giờ được làm chính thức rồi nên phải chịu đựng.”

Bà nội còn dặn dò cô phải đối xử tử tế với đồng nghiệp xung quanh, không nên phát sinh mâu thuẫn, mọi việc đều nhịn ba phần.

Trước khi cúp điện thoại, cô dừng một chút rồi nói: “Bà nội, bà biết Tô Dịch là cháu rể của bà khi nào vậy ạ?”

Trong ống nghe bắt đầu truyền đến tiếng ầm ĩ khác, cô bất mãn cau mày: “Trong nhà còn có người khác sao ạ?”

“Không có, chỉ là gia đình đang vui mừng cho con thôi, Tô Dịch là đứa bé không tồi, nếu con thật sự thích, thì lần sau nhớ chính thức dẫn về. Mặc dù con còn nhỏ tuổi thì không vội, nhưng Tô Dịch cũng sắp 30 rồi, chắc vội rồi đó.”

Hai má cô bỗng nhiên đỏ lên: “A, thôi được rồi thôi được rồi, để con về thương lượng lại với anh ấy một chút, khi nào có thời gian thì bọn con sẽ cùng nhau trở về.”

Cô vừa về đến khu chung cư thì ngoài trời đã nổi gió dữ dội, Mục Tiểu Tuệ làm cơm tối xong thì đứng ở phía trước cửa sổ nhìn chỗ đậu xe Tô Dịch thường để xe, ở trên tầng lầu cao như vậy, đêm đen như thế kia, rõ rang cái gì cũng không thấy, vậy mà cô lại cố chấp đứng ở trước cửa sổ chờ anh.

Cho đến mười một giờ thì cô mới chịu bò lên giường ngủ, hình ảnh trong giấc mơ rất hỗn độn, mang theo đau thương đến phế liệt tâm can, nửa đêm cô thức dậy đã thấy ở bên giường là một bóng dáng rất quen thuộc.

“Thấy ác mộng sao?”

“Dạ.” Cô day day huyệt thái dương, cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong đêm tối nhìn anh hỏi: “Anh về lúc nào?”

“Mới vừa về!”

Cô cầm tay anh, lạnh lẽo thấm vào trong huyết mạch, cô mím môi không hỏi mẹ Tô tìm anh có chuyện gì, cũng không muốn anh phải khó xử hay nói dối cô, bởi vì cô tin anh.

“Tiểu Tuệ.... ...”

“Hả?”

“Ngủ đi!” Anh cởi quần áo rồi chui vào chăn, ôm eo cô rồi chìm vào mộng đẹp, anh tự nói với chính mình: “Trái tim và ước mơ, trái tim quan trọng hơn.”

Mấy ngày sau Mục Tiểu Tuệ để ý thấy Tô Dịch rất khác thường, một câu cũng không nói, một tuần lễ sau quả thật như lời Sở Hà nói, cô được chuyển sang bộ phận đầu tư, vận chuyển buôn bán phân phối đi một vòng cũng phải đến bộ phận đầu tư.

Bộ phận đầu tư là bộ mặt của công ty, thật ra là vay tiền, cô ôm tài liệu đi theo sau lưng tổ trưởng Từ, xem đi xem lại thông tin khách hàng để không bị căng thẳng.

Sương mù lượn quanh khu suối nước nóng, một người đàn ông trung niên đang ưỡn cái bụng lên, Mục Tiểu Tuệ không được tự nhiên nên xê dịch ra bên ngoài, tổ trưởng Từ nở một nụ cười chuyên nghiệp tiến lên bắt tay, liên tiếp tán thưởng nói: “Tổng giám đốc Lý thật sự là biết hưởng thụ cuộc sống, mùa hè đi hưởng thụ ở bờ cát rồi còn chơi lặn xuống nước, mùa đông thì đi trượt băng.”

“Khoan đã, người có tiền thì phải học cách hưởng thụ, cái này sinh ra không có mà đến chết cũng không mang theo được, không xài hết thì đến khi chết không nhắm mắt được! Hơn


/48