Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối

Chương 94 - Chương 94

/115


Dạ Nguyệt vừa bước xuống thì Linh Miêu và Từ Cát không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau, bọn họ không hề nghĩ đến chuyện Phu Nhân sẽ đến đây, nơi đây có thể gọi là mặt trận tiên phong trên chiến trường rồi a.

“Tình hình như thế nào rồi?” Dương Lãnh Thiên ho nhẹ, kéo họ trở về thực tại, anh có thể hiểu được cảm giác lúc này của hai người đó.

“Chúng ta vừa về trại vừa nói” Từ Cát lấy lại tinh thần, anh ra hiệu cho mọi người đi theo mình.

Trên đường đi, Từ Cát và Linh Miêu thuật lại tình hình xảy ra lúc sáng.

“Sáng sớm hôm nay, như thường lệ, trời còn chưa sáng Chủ Tịch đã dẫn theo Hắc Miêu và Từ Cảnh cùng một nữa lực lượng ở đây vào bên trong, dựa vào dấu vết đánh dấu ngày hôm qua mà tiếp tục tìm kiếm sâu hơn nữa vào bên trong” Linh Miêu từ tốn kể lại. “Bình thường mọi người sẽ liên lạc với nhau bằng bộ đàm, vì nơi này rất khó có thể bắt được sóng điện thoại”

“Nhưng kể từ khi vào đó, chúng tôi đã không thể nhận được liên lạc gì từ phía Chủ Tịch và mọi người, cho đến thời điểm này đã gần mười hai tiếng đồng hồ trôi qua, dù đã cố gắng liên lạc như thế nào vẫn không có chút tin tức gì phản hồi lại” Từ Cát nghiêm trọng nói.

“Không còn cách nào khác, chúng ta phải vào trong đó ngay lập tức” Dương Lãnh Thiên không hề do dự chần chừ. “Linh Miêu, em mau chóng tập trung lại số lực lượng còn lại, chúng ta phải bắt đầu tìm kiếm trước khi trời tối”

“Phu Nhân, cô hãy ở lại trại.....” Dương Lãnh Thiên quay qua nói với Dạ Nguyệt nhưng chưa kịp nói xong đã bị cô lạnh lẽo cắt ngang.

“Không bao giờ” Dạ Nguyệt trầm giọng nói. “Đưa cho tôi trang bị, tôi sẽ cùng vào đó với mọi người”

“Này này chị dâu của tôi ơi, cô mà có chuyện gì thì chúng tôi không biết phải giao phó như thế nào với ông anh của tôi đâu a” Uông Tuấn Kiệt ngay lập tức xen vào.

Cả bốn người còn lại đều đồng tình với Uông Tuấn Kiệt, khó xử nhìn qua Dạ Nguyệt, để Phu Nhân đến chỗ này đã là giới hạn của bọn họ, nếu để Phu Nhân đi vào trong đó, nếu Phu Nhân có mệnh hệ gì thì....

“Vậy thì đừng có xem tôi là chị dâu của anh nữa” Dạ Nguyệt rít lên. “Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm với Chủ Tịch của các vị được chưa?”

“Phu Nhân...” mọi người thật sự rất khó xử.

“Đừng có gọi tôi là Phu Nhân nữa” Dạ Nguyệt lạnh lẽo nói.

“Như thế này đi” cuối cùng Dương Lãnh Thiên đầu hàng, anh nói như thương lượng. “Tối nay chúng tôi sẽ vào trong tìm kiếm trước, đợi đến sáng mai cô và Trình Ân hãy vào đó có được hay không?”

Nhìn thấy vẻ mặt hết sức chân thành của mấy người này, Dạ Nguyệt không còn gì để nói nữa, cô biết bọn họ là thật tâm lo lắng cho an toàn của cô.

“Được rồi, sáng mai” Dạ Nguyệt đành phải đồng ý.

Thấy cô đồng ý tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ giờ mới biết Phu Nhân của bọn họ cứng rắn đến cỡ nào, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong a.

Ngay lập tức, Dạ Nguyệt được dẫn đến lều của Lăng Chi Hiên để nghỉ ngơi tạm bợ, đối với cô mà nói, một đêm này trôi qua dài đằng đẵng, cô như đang ngồi trên đống lửa nóng đến cháy cả ruột gan, không thể nào mà yên tâm ngủ được.

Bên này, Dương Lãnh Thiên, Tề Vĩ và Từ Cát chia nữa lực lượng còn lại ra làm hai, dẫn theo một nhóm trực tiếp tiến vào bên trong, nhóm còn lại sáng mai sẽ cùng với Dạ Nguyệt, Trình Ân, Linh Miêu và Uông Tuấn Kiệt vào sau.

Đến nữa đêm, Dạ Nguyệt không thể ngủ được đành phải chui ra khỏi lều hít thở khí trời, bên ngoài ánh trăng sáng ngời như soi rõ mọi vật ở bên dưới, đã lâu rồi Dạ Nguyệt không được nhìn ngắm ánh trăng sáng rực như thế này.

Cô đi dạo xung quanh những căn lều, cho đến khi cô nghe được tiếng bíp bíp phát ra từ căn lều vẫn còn sáng đèn mà cô sắp đi tới, cô lập tức chạy xộc vào trong căn lều.

Bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngủ gật, anh ta nghe thấy tiếng bíp bíp báo động trên màn hình vi tính cũng nhanh chóng tỉnh giấc, vừa ngẩn đầu lên đã thấy Dạ Nguyệt đứng ngay cửa lều.

“Phu Nhân” anh ta lập tức đứng dậy chào Dạ Nguyệt.

“Có tín hiệu?” Dạ Nguyệt bước nhanh về phía anh ta, nhìn thấy chấm tròn đỏ nhấp nháy báo động trên màn hình, cô liền nhanh chóng hỏi. “Ở đây là chỗ nào?”

Cậu thanh niên trẻ tuổi cũng nhìn lên màn hình, đây là bản đồ định vị GPS của khu vực này, từ lúc đến đây chưa có bất kỳ tính hiệu nào hiển thị như lúc bấy giờ: “Tọa độ........., là một tọa độ cụ thể ở bên trong dãy núi này thưa Phu Nhân”

“Lập tức gọi Trình Ân, Linh Miêu và Uông Tuấn Kiệt đến đây” Dạ Nguyệt mở lớn mắt vui sướng, có khi nào đây là tín hiệu anh phát ra để thông báo cho mọi người biết hay không? Anh đã tìm thấy căn cứ bí mật rồi sao?

Ba người kia được báo cáo tình hình cũng nhanh chóng chạy đến.

“Chúng ta không thể chắc chắn tín hiệu này là do người nào phát ra” Uông Tuấn Kiệt nhíu mày.

“Không, có thể thật sự là Chủ Tịch” Linh Miêu đột nhiên cắt ngang.

“Khu vực này chính là khu vực mà đội của Chủ Tịch sẽ tìm kiếm tiếp theo trong hôm nay, ở nơi này chúng ta không thể sử dụng thiết bị truyền tin của mình, bọn chúng cũng không thể ngu ngốc mà tự phát tín hiệu lạy ông tôi ở bụi này, cho nên tôi cho rằng Chủ Tịch đã thật sự thâm nhập được vào căn cứ bên trong nên mới âm thầm dùng tín hiệu của bọn chúng để gọi người của chúng ta tiếp ứng”

“Liên lạc với nhóm Lãnh Thiên, báo cho họ biết tọa độ cụ thể” Dạ Nguyệt dứt khoác nói. “Chúng ta cũng chuẩn bị vào trong đó thôi”

Linh Miêu đang định nói gì đó thì đã bị Dạ Nguyệt cắt ngang: “Không cần nói nữa, mau chuẩn bị trang bị cho tôi”

***0w0***

Lăng Chi Hiên và nhóm Hắc Miêu Từ Cảnh đã tìm thấy một con đường dẫn xuống bên dưới lòng đất, tất cả là nhờ vào trận mưa tối hôm qua đã khiến cho đất ở chỗ gần chân núi bị sạc lỡ nghiêm trọng, để lộ ra một con đường hầm ngầm dưới chân núi.

Lăng Chi Hiên quan sát con đường, giống như những hang động đã được đào từ rất lâu rồi.

“Đây không giống như lối vào của một căn cứ bí mật” Từ Cảnh nói lên nghi ngại của mình, giống như Trung Tâm bí mật của bọn anh, được thiết kế rất hiện đại chứ không hoang sơ như nơi này.

“Nơi này đã được đào từ hai mươi hai năm trước” Lăng Chi Hiên quan sát vết tích hang động, rõ ràng mà nói thời đó thiết bị cùng kỹ thuật chưa được tân tiến như bây giờ.

“Nếu như vậy xung quanh đây có khi nào có CCTV không Chủ Tịch?” Hắc Miêu chăm chú nhìn từng cành cây kẽ lá khu vực trước hang động.

“Nếu có thì ngay từ đầu chúng ta đã rơi vào tầm ngắm của bọn chúng rồi” Lăng Chi Hiên không nhanh không chậm đáp, anh biết bọn họ luôn bị theo dõi kể từ lúc vừa đáp trực thăng xuống đây, nhưng lần này anh đến với mục đích phá tan nơi này nên anh cũng không cần phải bí mật ứng chiến.

“Chủ Tịch, chúng ta không thể liên lạc bộ đàm với bên ngoài” Từ Cảnh kinh ngạc báo cáo, vốn dĩ anh muốn báo cáo tọa độ đang đứng của mọi người, nhưng không ngờ lại không liên lạc được.

“Chuẩn bị tác chiến” Lăng Chi Hiên cầm súng trường trên tay, anh lập tức lên đạn, trực tiếp xông thẳng vào bên trong hang động. “Muốn phát tín hiệu ra bên ngoài thì chúng ta chỉ có thể xông vào đó mượn tín hiệu của bọn chúng thôi”

Lăng Chi Hiên cùng đội quân hùng mạnh tinh nhuệ lần theo từng ngõ ngách bên trong, đi đến đâu mọi người phá nát CCTV đến đó.

Cho đến điểm cuối cùng của hang động, là một thang máy cũ kỹ hình tròn lớn, thang máy này không phải như những thang máy hiện đại lúc bấy giờ, mà nó hoàn toàn là một tấm hộp kim cứng hình tròn nằm trên trục lớn dùng để lên xuống.

Bên trên nó, có chất rất nhiều thùng giấy lớn.

“Chỗ này giống như nơi vận chuyển hàng hóa của bọn chúng hơn là cửa ra vào” Hắc Miêu tò mò đến mở những thùng giấy, nhưng bên trong đó không có vật gì.

“Chúng ta sẽ chia làm ba nhóm lần lượt di chuyển xuống phía dưới” Lăng Chi Hiên âm thầm hạ lệnh cho mọi người.

......................................

Chiếc thang máy từ từ hạ xuống từ trên cao, bên trên là những chiếc thùng giấy lớn được sấp thành hình tròn bao vòng quanh, che chắn tầm nhìn của người ở xung quanh phía dưới.

Trục lớn vừa dừng lại, thì bỗng nhiên có một đội quân người mặc quần áo như nhân viên vận chuyển xông thẳng từ bốn phương tám hướng, nả súng liên tục vào đám thùng giấy như muốn xuyên thủng vào bên trong.

“Không cần chừa một ai, giết hết không tha” một người đàn ông trung niên bặm trợn đứng phía sau bọn họ thâm trầm ra lệnh.

Đúng lúc này, từ trên cao xuất hiện những sợi dây chuyên dụng cho người leo núi, tiếp theo đó là tiếng súng nổ rền vang, từ trong bóng tối những bóng dáng đen tuyền xuất hiện nả súng ngược lại bọn người bên dưới khiến bọn họ bỗng chốc bị hoảng hốt mà chạy thoát thân tìm chỗ núp.

Lần lượt nhóm người đầu tiên của bên Lăng Chi Hiên trượt xuống, mở đường cho Lăng Chi Hiên và nhóm còn lại xông thẳng vào bên trong căn cứ bí mật.

Hóa ra con đường này trước đây là con đường chính để ra vào, nhưng bây giờ nó đã trở thành con đường phụ để vận chuyển hàng hóa cho căn cứ, nên ở đây CCTV không được đặt nhiều như trước đây, tất cả đều đã bị nhóm Lăng Chi Hiên phá nát trên đường đi, do vậy đã góp phần vào kế hoạch phòng thủ của anh.

Đúng như dự đoán, khu căn cứ chính này được xây dựng vô cùng hiện đại, không thua kém gì trung tâm bí mật của Lăng Chi Hiên.

Khu căn cứ được xây dựng theo kiến trúc hình trụ tròn xuyên thẳng xuống lòng đất, có tất cả là hai mươi tầng, ở chính giữa mỗi tầng là một trung tâm máy móc với thiết bị hiện đại, dùng để điều khiến cả căn cứ và những khu thí nghiệm bí mật như bệnh viện bỏ hoang.

Mười tầng trên cùng là những phòng thí nghiệm cùng nghiên cứu lớn, được trang bị máy móc tối tân nhất, phục vụ cho việc điều chế và nghiên cứu.

Ba tầng phía dưới là nơi dành cho nhân viên nghỉ ngơi sinh hoạt, cuối cùng bảy tầng còn lại không phải gì khác chính là những phòng giam đặc biệt, hàng trăm phòng giam đặc biệt sâu dưới lòng đất đó, chính là nơi giam giữ những vật thí nghiệm được xem là có chuyển biến đáng kể trong tất cả quá trình từ đầu đến giờ, những vật thí nghiệm thất bại đều bị thủ tiêu không thương tiếc.

Lăng Chi Hiên và mọi người xông thẳng xuống tầng trên cùng của khu căn cứ, anh ra lệnh cho một người lập tức cướp máy vi tính phát tín hiệu cho nhóm của Linh Miêu và Từ Cát.

Mọi người vừa ẩn núp vừa phá vòng vây tấn công của kẻ địch, dựa theo sơ đồ mà Lăng Chi Hiên tìm được trên máy chủ, anh cho người xông thẳng xuống tầng mười một đến tầng mười ba, theo anh suy đoán nơi đó ngoại trừ cho nhân viên còn là nơi ẩn náu của những tên đầu sỏ đứng phía sau dịch bệnh này.

Một cuộc hỗn chiến đẫm máu nổ ra nhanh chóng, thế lực của bên khu căn cứ cũng rất đông, cũng đều được huấn luyện đặc biệt nên có thể nói bọn họ đang ngang ngửa nhau.

***0w0***

Nhóm của Dương Lãnh Thiên vừa nhận được tọa độ đã lập tức lên đường đi đến đó, bên này nhóm Dạ Nguyệt cũng đã bắt đầu xuất phát.

Trong đêm tối mịt mờ, Dạ Nguyệt lao nhanh về phía trước, cô muốn nhìn thấy anh, nhìn thấy anh bình an không phải chịu bất kỳ tổn thương đau đớn gì.

Ngày hôm đó chính tay cô đã trang bị mọi thứ cho anh thì ngày hôm nay, cô vì anh trang bị mọi thứ cho mình để có thể cùng với anh kề vai sát cánh chiến đấu.

Nếu như lúc đó cô kiên quyết đi theo anh, kề vai chiến đấu với anh, thì bây giờ cô sẽ không phải lo lắng đứng ngồi không yên lòng như lửa đốt thế này.

Cô nhớ đến lời nói của chị Thập Thất, càng lao đi nhanh hơn nữa, dùng hết sức bình sinh của mình mà chạy thật nhanh, thật nhanh tiến về nơi có anh đang ở đó.

Vừa chạy đến tọa độ đó, nhóm Dạ Nguyệt đã thấy nhóm của Dương Lãnh Thiên đang chờ sẵn, phía trước mặt là ngôi nhà gỗ nhỏ đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi, trước đây ngôi nhà này giống như là nơi qua đêm tạm bợ của những người lên núi đốn củi kiếm tiền.

“Cửa vào chính là bên trong đây, Chủ Tịch đã mở cửa sẵn cho chúng ta vào” sở dĩ Dương Lãnh Thiên không vào trước là vì anh biết Dạ Nguyệt nhất định sẽ dẫn đầu đi đến đây, thật đúng như anh dự đoán. “Được rồi, giờ chúng ta sẽ cùng nhau xông vào trong đó tiếp viện cho Chủ Tịch”

Mọi người gật đầu, đồng loạt xông vào bên trong, căn nhà gỗ thật ra chỉ là trá hình, không ai có thể hình dung phía dưới đó lại chính là một căn cứ bí mật thật lớn.Vừa xuống tầng một của khu căn cứ, mùi máu tươi đã xông thẳng vào mũi mọi người, có người của ta lẫn bên kia đều bị thiệt mạng.

Dạ Nguyệt xanh mặt nhìn khắp một vòng những người nằm trên nền đất lạnh lẽo, không thấy hình bóng của anh.

Ở bên dưới, nghe tiếng súng nổ rền vang cùng những tiếng hét thất thanh vọng lên, mọi người không kịp nghĩ gì mà chạy thẳng xuống những tầng bên dưới.

“Tề Vĩ, anh ở lại đây thâm nhập vào máy chủ để lấy tư liệu của bọn họ” Dạ Nguyệt đột nhiên nhớ ra, cô lập tức quay đầu lại nói.

Dương Lãnh Thiên nghe vậy cũng giật mình nhớ ra: “Linh Miêu, cô cùng với năm người nữa ở lại đây để bảo vệ Tề Vĩ, Tề Vĩ cậu trực tiếp kết nối truyền dữ liệu về máy chủ của chúng ta, sau đó phá hủy toàn bộ hệ thống dưới này”

“Đã rõ” Tề Vĩ mỉm cười nháy mắt với Dạ Nguyệt rồi anh cùng với Linh Miêu vẫy tay chào mọi người.

“Phu Nhân, trong tình cảnh này mà cô vẫn còn sáng suốt chỉ đạo mọi người, thật rất đáng khen” Dương Lãnh Thiên cười cười nói với Dạ Nguyệt.

“Cũng nhờ tài huấn luyện của Chủ Tịch các anh thôi” Dạ Nguyệt trêu chọc Dương Lãnh Thiên.

Nhưng tiếng súng nổ ngày càng nhiều phía tầng dưới khiến cho mọi người không còn tâm trí đâu mà đùa giỡn nữa, tất cả đều nhanh chóng xông thẳng xuống dưới.

Chạy xuống đến tầng mười ba, Dương Lãnh Thiên và mọi người liền bắt gặp Hắc Miêu và Từ Cảnh đang trói một đám đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng ở giữa tầng, tất cả bọn họ đều đã bị trói chặt và bịt miệng lại.

“Cái gì đây? Đây không phải là những nghị viên chính trị lừng lẫy đó sao?” Uông Tuấn Kiệt không khỏi thốt lên kinh ngạc.

“Cậu sẽ còn không tin vào mắt mình sau khi nhìn thấy danh sách những tên đầu sỏ nữa đâu” Từ Cảnh nhìn thấy nhóm người của Dương Lãnh Thiên thì hết sức vui mừng.

Lăng Chi Hiên đã tìm ra danh sách những tên tham gia vào vụ đại dịch lớn lần này, theo đó không chỉ có một số quan chức Trung Quốc mà còn có những nhân vật lớn khác của khắp mọi nơi trên thế giới như Mỹ, Nga, những nước Châu Âu,...

Bọn họ hợp tác với nhau để qua mặt chính phủ các nước, qua mặt Liên Hiệp Quốc, với mục đích chế tạo ra một loại vũ khí sinh học có thể thao túng trí não của con người.

Mục đích ban đầu của bọn họ chính là thao túng trí não của những người lãnh đạo cấp cao trên khắp thế giới để thâu tóm quyền lực toàn cầu, ai không tuân theo bọn họ sẽ sử dụng vũ khí sinh học để cưỡng chế tuân theo.

Nhưng thật không ngờ, cuối cùng bọn họ lại chế tạo ra một loại vũ khí không phải thâu tóm quyền lực nhân loại mà lại là hủy diệt toàn bộ nhân loại.

Sau khi vũ khí sinh học này bị một nhóm phản động quốc tế đánh cắp, trên đường chạy trốn bọn chúng đã vô tình phát tán ra toàn thế giới, nên đã khiến cho đại dịch bùng phát khắp mọi nơi trên thế giới như bây giờ.

Cuối cùng, bọn họ cũng rơi vào tình cảnh tuyệt vọng như lúc này, thứ vũ khí mình chế tạo ra giờ lại quay trở lại cắn ngược lại mình, những khu thí nghiệm khác hầu như đã hoàn toàn bị xâm chiếm, chỉ còn lại hai căn cứ chính là ở đây và một nơi nữa ở Mỹ.

Bây giờ bọn họ mới tập trung bên phần nghiên cứu vaccin, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy kết quả khả quan nào.

“Hiên đâu rồi?” Dạ Nguyệt nhìn một lượt khắp nơi, thấy người của bên mình nhưng lại không thấy người nào đó đang ở đây.

“Chủ Tịch cùng vài người đã đi xuống những phòng biệt giam đặc biệt bên dưới” Hắc Miêu nhìn thấy Dạ Nguyệt thì không khỏi ngạc nhiên. “Phu Nhân, sao cô lại ở đây?”

“Chuyện dài dòng lắm, khi về sẽ kể cho em nghe” Dương Lãnh Thiên nháy mắt với Hắc Miêu. “Giờ chúng ta xuống dưới trợ giúp cho Chủ Tịch và đội ở dưới”

............................

Nhóm của Lăng Chi Hiên, ngoại trừ Hắc Miêu và Từ Cảnh bị thương nhẹ ở lại trên đó canh chừng bọn đầu sỏ, thì cũng đã tổn hại rất nhiều, chỉ còn lại vài người đang theo phía sau anh.

Trên người anh cũng có rất nhiều vết máu cùng những vết thương sượt ngang của đạn súng.

Thật ra đến tầng mười ba bắt được những tên đầu sỏ đó thì anh không cần phải xuống đây nữa, nhưng cho đến giờ anh vẫn chưa gặp được Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt của hai năm sau.

Lăng Chi Hiên tìm kiếm khắp các phòng biệt giam, bọn zombie bị nhốt trong đó nhìn thấy anh liền điên cuồng lao về phía anh, đập người vào cửa như muốn tông cửa ra tấn công cắn xé anh.

Cho đến tầng thứ mười tám, đến phòng biệt giam cuối cùng, anh đột nhiên cứng người dừng lại, anh không thể tin vào mắt mình nhìn thấy cô gái đang bị trói chặt tay chân vào vách tường.

Vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô gái liền ngẩn đầu lên rồi bắt đầu gào gú la hét, tay chân vùng vẫy liên tục như muốn thoát ra để lao bổ về phía cánh cửa, nơi có anh đang đứng ngoài đó.

Thế giới của Lăng Chi Hiên như muốn sụp đổ ngay dưới chân anh, bóng dáng nhỏ nhắn đó, khuôn mặt đó, đôi mắt đó, sóng mũi đó, bờ môi đó, mái tóc đó... tất cả đều thân thuộc khắc sâu vào trong tâm trí anh, khắc sâu vào trong trái tim anh.

“Không... không thể nào...” Lăng Chi Hiên lắp bắp nói không nên lời.

Nhưng không chỉ có như vậy, Lăng Chi Hiên nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bị trói chặt ở phía đối diện, anh ta đang cúi đầu, đầu tóc rối bù, râu mọc lởm chởm trên cằm, cũng không buồn nhúc nhích cơ thể, như cái xác chết không hồn đang ngồi đó.

Người phụ nữ vừa gào gú la hét thì cùng lúc đó anh ta cũng như người điên hét lên inh ỏi, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ, anh ta vùng vẫy muốn thoát khỏi đám dây xích sắt đang trói buộc lấy anh ta, anh ta điên cuồng hét lên muốn xông về phía người phụ nữ kia để ôm lấy cô ấy.

Lăng Chi Hiên chết điếng ngay tại chỗ, anh đang nhìn thấy cái gì đây? Anh không thể tin vào mắt mình, lần nữa nhìn về phía người phụ nữ đã trở thành zombie kia...

Không... không thể nào là vợ yêu của anh được... không thể nào... cô ấy hiện tại đang ở trung tâm bí mật... không đời nào cô ấy lại ở đây rồi trở thành thứ đó như vậy được...

Đầu óc Lăng Chi Hiên trống rỗng, quay cuồng như muốn nổ tung, giờ phút này anh thật không thể nhớ đến chuyện đây là Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt của hai năm sau...

Trái tim anh như muốn ngừng đập.....

Cho đến khi có một tiếng gọi quen thuộc gọi tên anh từ phía sau.

“HIÊN!!!”

Một luồng khí nóng ấm áp quen thuộc bổ nhào vào lưng anh, cơ thể mềm mại ôm lấy anh từ phía sau.

Lăng Chi Hiên lập tức xoay người lại, bóng dáng nhỏ nhắn liền nhào vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh, khẩn thiết gọi tên anh: “Hiên... Hiên... Hiên... anh không sao, tốt quá rồi, thật tốt quá rồi...”

Lăng Chi Hiên trừng lớn mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào quen thuộc, đôi mắt trong suốt lấp lánh nước, cánh môi mềm mại hồng hồng...

Dạ Nguyệt đang chăm chú quan sát một lượt từ trên xuống dưới của anh, thấy anh chỉ bị thương nhẹ cô liền thở phào nhẹ nhõm, thấy anh đang mở to mắt đứng yên bất động nhìn cô, Dạ Nguyệt tưởng anh bị bất ngờ vì cô đang ở dưới này.

Dạ Nguyệt cười hề hề như muốn nói gì đó thì bất chợt làn môi nóng bỏng đã phủ xuống miệng cô, điên dại chiếm đoạt lấy khuôn miệng cô mà cắn mút.

Bọn người Dương Lãnh Thiên vừa thấy cảnh tượng đó liền lập tức đứng quay đầu về hướng ngược lại, chỉ có Uông Tuấn Kiệt là đứng cười gian tà nhìn một màn hôn môi nóng bỏng trước mặt.

“Nguyệt, em còn sống, em vẫn còn sống” Lăng Chi Hiên siết chặt lấy cơ thể cô gái nhỏ vào lòng, cảm thụ tiếng tim đập của cô, cảm thụ hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc của cô...

“Tất nhiên em vẫn còn sống” Dạ Nguyệt khó hiểu vỗ vỗ lưng anh như an ủi, có chuyện gì vậy a?

“Này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Uông Tuấn Kiệt lúc này cũng cảm thấy Lăng Chi Hiên có gì đó khác lạ, anh đi lại gần hai người bọn họ thì đột nhiên anh vô tình nhìn vào phòng biệt giam đó. “Đây... đây là...”

Những người khác thấy anh đứng im bất động cũng khó hiểu đi đến, vừa nhìn cảnh tượng bên trong bọn họ cũng sựng người.

Dạ Nguyệt cùng lúc đó cũng vừa ló đầu ra nhìn, cô cũng không thể thốt lên thành tiếng, cái... cái gì thế này?

“Chủ Tịch? Phu Nhân?” Dương Lãnh Thiên nhìn qua nhìn lại hai bên, có phải anh bị hoa mắt chóng mặt hay không mà anh nhìn ra tới hai Chủ Tịch hai Phu Nhân vậy a.

“Chuyện... chuyện này... là như thế nào?” Trình Ân cũng trố mắt nhìn.

“Tôi sẽ giải thích sau” Lăng Chi Hiên lúc này đã lấy lại được bình tĩnh, mặc dù vậy anh cũng không một lần nào nhìn lại vào phòng biệt giam nữa. “Giờ đem bọn họ về trung tâm trước”

Dương Lãnh Thiên tuân mệnh, trực tiếp chỉ đạo những người còn lại làm theo lời anh.

“Chúng ta rút thôi” Lăng Chi Hiên nói lớn.

“Này cô bé, em còn nhớ ta không?”

Giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên từ phía phòng biệt giam đối diện làm cho tất cả mọi người đều quay đầu nhìn.

Bên trong đó, một người phụ nữ ngoài ba mươi từ từ bước lại gần cửa, Dạ Nguyệt nhìn thấy liền lập tức nhận ra người đó là ai.

“Chị Thập Thất?”

“Đúng rồi, xin em hãy cứu chị ra khỏi đây, nơi này sắp sập rồi” chị Thập Thất thành khẩn nói.

“Hiên” Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn anh. “Chị ấy chính là người đã bói cho em lúc trước”

“Kiểm tra xem cô ta có dấu vết biến đổi không, nếu không thì mang cô ta trở về trung tâm” Lăng Chi Hiên nói với Dương Lãnh Thiên, anh có chuyện cần hỏi người phụ nữ bí ẩn này.

“Tôi không bị gì hết, bọn chúng chỉ vừa mới bắt tôi vào đây ngày hôm trước, bọn chúng chưa kịp thí nghiệm lên tôi thì đã bị các anh xông vào đây” chị Thập Thất điềm tĩnh nói.

Lăng Chi Hiên không nói gì nữa, nắm lấy tay Dạ Nguyệt cùng trở lên trên.

Nhưng vừa đi lên một tầng thì lập tức tiếng còi báo động đỏ vang lên inh ỏi khiến tất cả mọi người đều nín thở nhìn nhau.

Tiếp sau đó là tiếng nói máy móc vang lên, lập đi lập lại tình trạng báo động đỏ: “TÌNH TRẠNG KHẨN CẤP, KHỞI ĐỘNG HỆ THỐNG PHÁ HỦY TRONG VÒNG MƯỜI PHÚT NỮA”

“Cái quái gì thế này?” Uông Tuấn Kiệt nhíu mày khó hiểu.

“Chủ Tịch, mọi người hãy mau trở lên, phòng máy chủ đã bị bọn người ở căn cứ bên kia điều khiển từ xa, bọn chúng đã mở cửa tất cả các căn phòng biệt giam bọn zombie và cài đặt tự động phá hủy căn cứ trong vòng mười phút nữa” Tề Vĩ hét lớn trong bộ đàm, nhưng cũng thật may là anh chỉ vừa chuyển xong dữ liệu sao chép và xóa sạch đường truyền không để lại bất cứ dấu vết nào.

“NHANH, RÚT NHANH!” Lăng Chi Hiên hét lên.

/115