EM LÀ NGƯỜI TÔI YÊU

Chương 4: Bị cúp điện

/60


Chương 2- Bị cúp điện


Chu Đông đang ngồi xổm xuống nhìn Trần Qua Qua ăn thức ăn cho chó, Trần Qua Qua chôn cái đầu nhỏ, đầu lưỡi liếm thức ăn hồng hộc, rất vui vẻ.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa dồn dập.

Người nào mà giữa buổi trưa như vậy lại đến tìm anh nhỉ?

Anh đứng lên, đi tới sau cửa: "Ai vậy?"diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Bên kia cửa, giọng của cô vọng vào vô cùng lo lắng: "Em đây!"

Chu Đông mở cửa.

Cô đứng ở trước mặt anh, dường như gấp gáp đến mức đầu đầy mồ hôi, "Anh có nhớ hoá đơn điện của nhà chúng ta để ở nơi nào không?"

Nhà chúng ta? Chu Đông rất không thoải mái khi tóm được điểm khác biệt quan trọng ấy.

Cô tiếp tục nói rất nhanh, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on "Em đang nấu cơm, vừa mới làm được một nửa, tự nhiên bị cúp điện. Sau đó em vẫn không sao tìm được."

"Chẳng phải là ở trên tủ lạnh đó sao?"

"A...” Cô sửng sốt một chút, "Vâng, cám ơn anh!"

Cô nhanh chóng chạy về, lại chạy lại, trong tay cầm hoá đơn tiền điện tháng trước, "Đây rồi!"

"Nó vốn vẫn ở đó mà."Chu Đông nhàn nhạt đáp lại, chung quy là tại cô hay quên.

"Cảm ơn anh, em đi đóng tiền điện đây." Cô lui về cửa đổi giày. Thay đôi giày thể thao xong, chạy về phía trước mấy bước lại lộn trở lại lấy điện thoại di động và chìa khóa để trên bàn.

Chu Đông không nhịn được liền nhắc nhở,  "Em mang tiền chưa?"

Cô sửng sốt một giây, lại chạy về để lấy ví tiền.

"Hoá đơn nước tháng trước cũng mang đi mà nộp tiền luôn. Còn nữa, em vừa nói là bữa cơm mới làm được một nửa? Những đồ điện gì đó đã tắt chưa, để như thế, khi có điện chẳng phải là cháy hết hay sao!"

Cô đã rối loạn hoàn toàn.

Nhưng Chu Đông sớm đã quen với tính cách này của cô, cứ gặp chuyện là cô thành luống cuống qua loa đại khái như vậy. Trở về nhà cầm chìa khóa nhà mình móc lên cửa: "Em cứ đi đóng tiền trước đi. Anh sẽ trông coi nhà cửa cho em."

"... Cám ơn."

Cô chỉ cúi đầu chào rồi đi xuống thang. Cô đi tới cửa thang lầu, anh lại không nhịn được nói vọng theo, nhắc nhở một câu, "Xí nghiệp Vật tư ở cách đây mười toà nhà đó, là cái


/60