Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 70 Đại kết cục (bốn).

/623


Dưỡng điêu thành hậu
Ngoại truyện : Thương Lang Quốc
Chương 70 Đại kết cục (bốn).





Sắp sửa vào thu , thời tiết bắt đầu dần dần trở nên mát mẻ .

Thời gian trôi qua nhanh chóng, phảng phất mới chỉ chớp mắt một cái , liền đã trôi qua hơn hai tháng.

Giờ phút này, bụng Cố Duy Nhất, cũng bắt đầu dần dần lộ rõ.

Mặc dù bụng Cố Duy Nhất dần dần nhô lên, chính là, người lại gầy.

Mặc dù, đã rời khỏi hoàng cung, rời khỏi nam nhân kia, thế nhưng, cho dù Cố Duy Nhất không muốn nghĩ đi nghĩ lại, thì ở trong đầu nàng, luôn sẽ không kìm hãm được mà nghĩ đến nam nhân đã làm thương tổn nàng kia.

Đã trải qua thời gian dài như vậy, không biết, Độc Cô Ngạo Phong hắn hiện tại như thế nào, là đang tìm kiếm nàng, hay là đã từ bỏ việc tìm nàng ! ?

Chính là, cho dù như thế nào, hắn đã mặc kệ chuyện của nàng chăng! ?

Dù sao, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là một mực coi nàng trở thành là thế thân của người khác thôi, nam nhân như vậy, nàng cần gì phải lại đi nghĩ tiếp đây! ?

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi thở một hơi thật dài.

Cúi đầu quan sát phía dưới.

Giờ phút này, chỗ nàng đang ngồi, chính là một cái đình ngắm cảnh ở giữa sườn núi.

Từ vị trí này, đủ để thấy toàn bộ quang cảnh tà giáo.

Nghĩ đến, chỗ này, phảng phất như một tiểu quốc, bên trong không ít người, ước chừng có hơn ba nghìn người.

Trước kia, nàng chưa từng tới nơi này. Những lúc nghe được người khác thảo luận, nàng chỉ cho là, chỗ tà giáo đóng chính là địa phương tràn ngập tàn sát giết chóc, ánh đao bóng kiếm.

Tuy nhiên, khi nàng tới đây hai tháng, mới cảm nhận được thật rõ rệt, chuyện căn bản không phải giống như nàng suy nghĩ vậy.

Ở chỗ bị dãy núi cao chót vót bao, vây quanh thế này, dân cư đông đảo. Rất nhiều chỗ, đều là nơi các gia đình xây dựng nhà cửa, bên trong, có không ít người già và trẻ nhỏ.

Ban ngày, những phụ nữ này sẽ đi cuốc đất trồng rau làm ruộng, rồi nấu cơm, chờ chồng con bọn họ trở về.

Mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn lại về, ngẫu nhiên giống như là chốn đào nguyên tách rời thế gian.

Sau này, Cố Duy Nhất mới từ trong miệng A Mông biết được, tà giáo khiến mọi người trên giang hồ nghe thấy liền biến sắc , kỳ thật căn bản không giống như người trong thế gian đồn đại vậy.

Bên trong tà giáo này, đại bộ phận, đều là những người bị buộc đến bước đường cùng, hoặc là bị kẻ khác hãm hại, bức bách, bơ vơ không nơi nương tựa.

Mặc dù, bọn họ đích xác có giết người.

Chỉ là, những người bị giết chết, chính là những kẻ tội ác tày trời.

Ở trong mắt người trên đời , bọn danh môn chánh phái kia, làm những chuyện như vậy, đều là quang minh lỗi lạc. Kỳ thật, bọn chúng ở sau lưng, lại gây ra những tội ác tày trời làm cho người ta giận sôi . Mọi thứ giết chóc, hiếp dâm bắt người cướp của, không chuyện ác nào không làm. Chỉ là ở mặt ngoài, chúng làm bộ chánh nhân quân tử thôi.

Cho nên, bọn họ bị người trong thế gian đồn đại là tà môn ma đạo. Kỳ thật, những kẻ bị giết chết, không có một tên nào là người tốt.

Liền giống như A Mông, trước đây chính là thế gia theo nghề y, rất được dân quanh vùng yêu quý. Chỉ vì bị kẻ khác đố kỵ, phỏng đoán rằng trong nhà bọn họ có quyển sách thuốc được truyền qua đời đời kia, mà chịu cảnh bị kẻ xấu làm hại. Trong lúc cùng đường thì được Mạc Tiêu Diêu đi ngang qua phát hiện, cứu hắn, liền đem hắn trở về theo.

Sau đó, Mạc Tiêu Diêu lại còn báo thù cho A Mông. A Mông cảm kích, liền một mực lưu tại nơi này.

Cho nên, mỗi khi A Mông nói đến Mạc Tiêu Diêu, trong mắt không có chỗ nào mà không phải là vẻ cảm kích sùng bái.

Đối với điều này, Cố Duy Nhất đối với Mạc Tiêu Diêu, càng có sự hiểu rõ sâu hơn một tầng.

Nàng đã biết rõ, Mạc Tiêu Diêu là một người tốt.

Mặc dù hắn là Giáo Chủ Tà giáo, lại làm việc chính trực.

Chỉ tiếc, cho dù nam nhân này tốt biết bao, đối với nàng có chiếu cố tới đâu, thì tâm của nàng, cũng đã rơi vào trên người nam nhân khác.

Nghĩ tới đây, mỗi lần như vậy Cố Duy Nhất chỉ có thở dài thôi.

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất phiền muộn thở dài, đột nhiên, một chiếc áo choàng dày, liền nhẹ nhàng khoác ở trên vai nàng.

Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp dịu dàng, liền vang lên bên tai nàng.

"Sắp vào thu rồi, tại sao cũng không chịu mặc thêm món trang phục! ? Nếu như bị lạnh mà ốm, thì biết làm sao bây giờ! ?"

Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói, đều là vẻ lo lắng.

Nghe vậy, Cố Duy Nhất cho dù không quay đầu lại nhìn, thì cũng biết người phương nào tới đây.

Mắt nhung nhẹ nhàng vừa ngước lên, liền nhìn thấy nam nhân áo đỏ đang đứng ở bên cạnh nàng không biết từ khi nào .

Ánh mặt trời mê hoặc êm dịu chiếu xuống, nhẹ


/623