Đông Phương Thần Thánh Đế Quốc

Chương 1: SỰ CỐ

/130


Hôm nay nắng đẹp trời trong.

Ta buồn chẳng biết vì sao ta buồn.

À không ! Hôm nay đúng là một ngày nắng đẹp trời trong, thời tiết mát mẻ, nhưng Giang Phong lại đang rất cao hứng. Vì sao cao hứng ư ? Mọi người không biết ? Có gì đâu. Giang Phong trúng số, à không, trúng thưởng. Tuy giải thưởng cũng nhỏ thôi, chỉ là một chiếc đồng hồ đeo tay, nhưng là sản phẩm của một thương hiệu nổi tiếng nha. Có đồng hồ hàng hiệu, lại không mất tiền, không cao hứng sao được.

Nói về Giang Phong, có lẽ nhiều người cũng không lạ gì. Giang Phong chỉ là một người bình thường như bao người bình thường khác. Sinh ra ở miền Tây, sống ở thành phố. Tốt nghiệp Đại học rồi hùn vốn với một người bạn cùng mở công ty. Công ty làm ăn cũng khá, nhưng vì bất đồng ý kiến với người bạn cùng hùn vốn, nên đã rút vốn ra, mua một ngôi nhà để cho thuê, hàng tháng lấy tiền thuê nhà sinh sống. Còn Giang Phong thì hàng ngày đọc sách, chơi game, hay đi đây đi đó. Đương nhiên đó chỉ là bề ngoài. Giang Phong vẫn còn một số khoản đầu tư bí mật khác, đủ để Giang Phong sống an nhàn đến hết đời.

Đặc biệt, Giang Phong có một đặc điểm quan trọng : đối tiền bạc cực kỳ mẫn cảm. Giang Phong không keo kiệt, nhưng rất tiết kiệm, khi không cần thiết thì tuyệt đối không phung phí. Đương nhiên, nếu cần thì Giang Phong cũng sẵn sàng chi mạnh tay. Có một vị tỷ phú nước ngoài đã từng tuyên bố rằng : nếu dưới chân ông ta có 5 đô la, ông ta sẽ không nhặt, bởi vì chỉ trong vài giây ông ta cúi xuống nhặt tiền thì đã có thể làm ra nhiều hơn số tiền 5 đô la đó (thật tế nếu 1 giây làm ra 5 đô la thì 1 năm bất quá kiếm được 157.680.000 đô la, thu nhập hàng năm của ông ta cao hơn nhiều). Giang Phong đối quan niệm đó không tán thành chút nào, 5 đô la tuy ít, nhưng người Việt có câu “tích tiểu thành đại”, 5 đô la cũng là tiền mà. Hơn nữa, có nhặt tiền thì cũng có thiệt hại gì đâu.

Do đó, khi trúng thưởng, Giang Phong rất cao hứng, đến giờ thì nhanh chóng đi nhận thưởng ngay. Địa điểm trao thưởng là Văn phòng đại điện của Tập đoàn trên một tòa cao ốc. Tập đoàn này trước giờ chỉ bán hàng ở Việt Nam thông qua đại lý là một doanh nghiệp trong nước, hiện giờ đang có ý định trực tiếp đầu tư kinh doanh tại Việt Nam, nên mở Văn phòng đại diện, sau này sẽ phát triển thành phân công ty. Do chỉ mới trong giai đoạn khảo sát, Văn phòng đại diện này chưa có trụ sở riêng, mà thuê địa điểm trong một cao ốc văn phòng. Để phát triển thương hiệu, Tập đoàn đã tổ chức đợt khuyến mãi tặng quà. Và Giang Phong đã may mắn trúng thưởng.

Đi lên địa điểm trao thưởng ở tầng 13 trong cao ốc, Giang Phong khẽ lắc đầu. Người của Tập đoàn này không biết nghĩ sao nữa. Dù cho Văn phòng đại diện của bọn họ nằm ở tầng 13 thì chẳng lẽ không thể dời địa điểm trao thưởng đến chỗ khác được hay sao. Hơn nữa Giang Phong nhớ rằng địa chỉ Văn phòng đại diện của bọn họ in trong thư mời là tầng 12. Không biết có người nào vì vị trí của địa điểm trao thưởng mà không đến nhận hay không. Giang Phong lưỡng lự giây lát, rồi đi vào thang máy.

Trên tầng 13 có một phòng họp lớn, vốn là của một công ty khác được bọn họ mượn lại làm nơi trao thưởng. Số người trúng thưởng cũng không ít, đến hơn trăm người. Tất cả cùng vào trong phòng, tìm chỗ ngồi.

Cũng như mọi buổi lễ khác, đầu tiên bọn Giang Phong vẫn phải nghe phía doanh nghiệp phát biểu dài dòng, quảng cáo cho thương hiệu của mình. Hết người này xuống lại đến người khác lên, bọn họ tranh nhau nói suốt hơn 1 giờ làm bọn Giang Phong ai nấy đều thấy buồn ngủ. Giang Phong mơ mơ màng màng, không nhớ bọn họ đã nói những gì nữa.

Cuối cùng rồi cũng đến lúc trao thưởng. Sản phẩm được mang ra. Ánh mắt mọi người đều sáng lên.

Nhưng bọn Giang Phong chưa được nhận thưởng ngay mà lại phải nghe thêm một khoảng thời gian giới thiệu sản phẩm nữa. Có điều lúc này Giang Phong đã hết buồn ngủ, chú ý lắng nghe. Dù gì thì lát nữa Giang Phong cũng được sở hữu nó mà, cũng nên biết nó có những tính năng gì chứ. Tuy rằng nó có kèm theo quyển sổ tay Hướng dẫn sử dụng, nhưng nghe giải thích vẫn dễ hiểu hơn.

Theo lời giới thiệu, chiếc đồng hồ này là một sản phẩm mới của Tập đoàn, có rất nhiều tính năng ưu việt, như : không thấm nước (thời buổi này nếu thấm nước còn có thể gọi là đồng hồ được sao, chỉ có thể gọi là đồ chơi thôi); chịu được áp suất nước khi lặn sâu (cũng bình thường); vỏ làm bằng hợp kim không gỉ (rất bình thường); có đèn chiếu sáng để xem đồng hồ vào ban đêm (bình thường); có chuông báo giờ (bình thường); cốt làm bằng hợp kim đặc biệt nên chạy rất chính xác (khá, nhưng cần phải thử mới biết); trên mặt đồng hồ có nạm đá quý (có lẽ cũng không quý lắm, vì giá đồng hồ không cao); có bật lửa nhỏ để hút thuốc lá, dùng pin năng lượng mặt trời (cái này lạ, hay); có con dao nhỏ rất sắc bén để gọt trái cây (!?!), rất nhỏ, chỉ dài có 2 cm thôi; … Sau hàng lô các tính năng, Giang Phong chỉ chú ý một tính năng đặc biệt : ‘đồng hồ tự động’. Hồi những năm cuối thế kỷ 20, các loại đồng hồ tự động rất nhiều, nhưng đến giờ này đã trở nên cực kỳ hiếm. Lúc nhỏ Giang Phong cũng có một chiếc đồng hồ tự động, quà của mẹ cho, cực kỳ bền. Chiếc đồng hồ đó mẹ của Giang Phong đã từng đeo, khi Giang Phong đi học thì được tặng cho (lúc đó đồng hồ còn hiếm, đắt tiền và khó mua), và Giang Phong đã đeo nó cho đến tận khi lên Đại học. Hiện giờ nó vẫn chưa hư, chỉ vì đứt dây, cũ quá không có dây để thay, không thể đeo được nữa. Cũng vì vậy, Giang Phong có tình cảm đặc biệt với ‘đồng hồ tự động’.

Cuối cùng, sau một thời gian chờ đợi khá lâu, Giang Phong cũng được nhận chiếc đồng hồ của mình. Nó khá to so với các loại đồng hồ thời trang khác, nhưng lại rất cân đối, khi đeo không hề gây phản cảm. Xem ra hàng hiệu có khác nha.

Buổi lễ kết thúc, bọn Giang Phong ra về. Mọi người ùa cả ra hành lang, tràn đến thang máy. Khu vực này chỉ có hai chiếc thang máy, mà có đến cả trăm người cần đi. Mọi người chen lấn nhau, ồn ào hỗn loạn vô cùng. Có lẽ thích chen lấn xô đẩy cũng là một đặc tính khó bỏ được của người Việt chăng ? Giang Phong khẽ lắc đầu, ở lại chờ đợi. Thế là Giang Phong tránh ra một góc để khỏi chen lấn với người khác. Nhưng vì hành lang khá hẹp, cuối cùng Giang Phong chỉ đành quay vào trong phòng họp ngồi chờ.

Chờ một hồi lâu, Giang Phong mở cửa phòng ra ngoài thì thấy vẫn còn khá nhiều người trên hành lang. Mọi người bàn tán xôn xao. Nghe đâu thang máy gặp phải sự cố, bị kẹt lại. Giang Phong khẽ thở dài, quay lại trong phòng.

Ngồi chờ một lúc, Giang Phong chợt cảm thấy chấn động. Cả tòa nhà chấn động. Đồ đạc bàn ghế trong phòng đều rung chuyển, ngã nghiêng. Động đất chăng ? Giang Phong mở cửa phòng. Bên ngoài đầy khói. Vô số người chen lấn xô đẩy nhau. Tiếng hò hét kêu gào hỗn loạn. Có sự cố !

Giang Phong chỉ mới kịp nghĩ đến đó, chưa kịp có hành động gì thì chợt cảm thấy áp lực tăng nhanh, một lực hút rất mạnh kéo Giang Phong về phía sau, đó là hướng vách tường nha. Giang Phong cố gắng chống chọi, hai tay nắm chặt bàn ghế trong phòng, hai chân cũng móc chặt vào chân bàn, đồng thời quay lại nhìn.

Trước mắt Giang Phong, trên tường có một lỗ đen, cực đen. Lực hút là từ nơi đó phát ra. Lực hút cực mạnh, hút tất cả mọi thứ, cả Giang Phong và cả đồ đạc xung quanh. Cái gì vậy nhỉ ? Giang Phong chỉ mới kịp nghĩ thế thì trước mắt lại tối đen, áp lực trầm trọng khiến Giang Phong hôn mê bất tỉnh. Giang Phong đã bị hút vào trong cái lỗ đen đó. Tuy hai tay vẫn nắm chặt bàn ghế, nhưng lực hút của lỗ đen quá mạnh, hút cả Giang Phong lẫn bàn ghế vào bên trong nó.

Trưa hôm đó, đài đưa tin : “Sáng nay, tòa nhà XXX gặp phải sự cố cháy nổ, đến giờ vẫn chưa thể dập tắt. Cứu hộ đang tìm cách tiếp cận hiện trường. Theo tin chúng tôi nhận được, vẫn còn có hàng trăm người bị mắc kẹt trong đó, hy vọng sống sót không cao. Nguyên nhân sự cố đang được cơ quan điều tra khẩn trương xác minh.”

__________________________________________________ _______________

Truyện này mới có 6, 7 chương hà. Tui sẽ đăng từ từ cùng lúc với Vương Mệnh. Nhưng do Vương Mệnh là chính, khi rảnh mới viết cái này nên không đảm bảo tiến độ ngày 1 chương, chỉ đảm bảo ít nhất 1 tuần 2 chương.

Có bác bảo rằng họ Giang là gốc TQ, không phải nha. Các nhà ngôn ngữ học (Việt Nam và nước ngoài) đã chứng minh từ 'Giang' nghĩa là 'sông lớn' có nguồn gốc Việt cổ, là tên gọi chính thức của con sông có tên là Trường Giang ngày nay. Ít nhất là đến thời Hán vẫn chưa dùng chữ 'Giang' nghĩa là 'sông' này. Thời đó, Trường Giang có tên là 'Giang thủy', và các sách địa chí thời xưa cũng công nhận tên sông Giang đã có từ trước khi người Hán đến đó. Mọi người cũng nên nhớ rằng, cho đến thời Chu, người Tàu vẫn còn ở mạn Hoàng Hà.


/130