Đồng giá trao đổi bán đứng giao dịch

Chương 246

/347


Lệ Tước Phong mở cửa ra, lạnh lùng thốt, "Vào đây."

"Tôi thật sự không cần mua giầy thể thao."

Cố Tiểu Ngải nói, người lại bị Lệ Tước Phong kéo đi vào, trực tiếp bị ấn ngồi ở trên ghế thử giày.

"Mang vào!" Lệ Tước Phong đem một đôi giày thể thao màu hồng phấn quăng cho cô.

Giày thể thao được thiết kế rất đẹp, đáng yêu mà tràn ngập sức sống...... Chỉ là hôm nay mang không hợp với quần áo của cô.

Thở dài, Cố Tiểu Ngải vẫn phải cởi giày da trên chân ra rồi mang giày thể thao vào, đi lại vài bước rất vừa chân.

"Vậy lấy đôi này đi."

Cố Tiểu Ngải nghĩ mua xong sẽ chạy lấy người, cô cũng nhân cơ hội nói tạm biệt và lấy hồ sơ của tòa án về......

Không biết vì sao, cùng Lệ Tước Phong đứng ở một chỗ, cô càng ngày càng không được tự nhiên, thật giống như có đồ vật gì đó luôn đè nén ngực của cô, khẩn trương mà bất an, lại mang theo rung động.

Loại cảm giác này...... trước kia chưa từng có.

"Đừng nhúc nhích!"

Lệ Tước Phong bá đạo quát cô ngưng động tác cởi giày lại, ở trước mặt cô quì một gối xuống giúp cô buộc dây giày, một sợi dây màu trắng sạch sẽ vòng qua mấy cái lỗ rồi buộc thành một cái nơ thực tinh tế.

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn hắn, tóc hắn ngắn đen gọn gàng, tay hắn chỉ chuyên chú giúp cô buộc dây giày......

Ngực bỗng nhiên đập loạn lên.

Cố Tiểu Ngải không dám tin chính mình sẽ biến thành như vậy, cô rung động vì Lệ Tước Phong......

Cô điên rồi sao?

Cô nhất định điên rồi......

Cố Tiểu Ngải bị dọa đến trắng mặt, bối rối thu chân về, Lệ Tước Phong ngước mắt lên tức giận nhìn chằm chằm cô, "Cố Tiểu Ngải!"

"Cơm cũng đã ăn xong rồi, tôi phải đi rồi." Cố Tiểu Ngải có chút bối rối cởi giày ra, đổi giày của mình lại đứng lên muốn chạy đi ra ngoài, phải rời khỏi nơi này bởi nó làm người ta cảm giác hít thở không thông.

Còn chưa đụng tới của, cánh tay của cô liền bị Lệ Tước Phong nắm lấy.

Cố Tiểu Ngải muốn giãy dụa nhưng tránh không ra sự giam cầm của hắn.

"Anh đã nói anh không chạm vào tôi mà." Cố Tiểu Ngải khẩn trương, tiếp tục giãy dụa tránh tay hắn ra.

Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô, sắc mặt âm trầm lạnh lùng, sau một lúc lâu mới từ miệng hung tợn nói, "Cơm đã ăn xong rồi, tôi đương nhiên có thể chạm vào cô!"

"......"

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc đến ngây người nhìn hắn, bỗng nhiên rất muốn trốn.

Cô ngu dốt rồi hay sao? Cảm thấy Lệ Tước Phong hôm nay quá mức không bình thường cũng không cẩn thận đề phòng?

Hắn chính là một con sói, cho dừ là khoác da cừu nhưng vẫn là một con sói......

"Anh buông ra!" Cố Tiểu Ngải sợ tới mức giọng nói trở nên run run.

Nhìn dáng vẻ cô khẩn trương, Lệ Tước Phong tự giễu cười lạnh một tiếng, "À."

Cô đối với hắn ngoại trừ sợ, chán ghét, căm hận không có cảm tình nào khác sao?!

Vì sao hắn giống như một kẻ ngu tìm cơ hội tiếp cận cô? Chính là xem bộ dáng cô sợ hãi sao?!

Nhân viên cửa hàng kinh ngạc, Lệ Tước Phong kéo cánh tay Cố Tiểu Ngải đi ra ngoài. Trên đường, người đến người đi, xe chạy như nước, ngoại trừ tiếng còi xe không còn âm thanh nào khác, ồn ào náo động......

"Lệ Tước Phong, nơi này là trên đường cái." Cố Tiểu Ngải mạnh dừng bước, không chịu bị hắn lôi kéo đi, gấp đến độ nhíu mi lại, tay hắn lại nắm chặt lấy cô, không để cô tránh ra.

Lệ Tước Phong mạnh quay người lại, một tay áp cô đặt trên tường, hai tay giữ chặt hai vai cô trên tường, cúi đầu gấp gáp bá đạo nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cố Tiểu Ngải!"

Cố Tiểu Ngải hít một hơi dài, nhìn mặt hắn lạnh lùng, sợ hãi đến độ đồng tử co rút.

Nơi này đang trên đường cái, hắn sẽ không làm gì cô ở đây chứ?

"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong nhìn cô lại gầm nhẹ tên của cô một lần nữa, "Tôi yêu cô!"

"......"

Cố Tiểu Ngải ngơ ngẩn, há hốc mồm nhìn hắn.

Cô có nghe lầm không?

Hắn vừa mới nói...... Hắn yêu cô?

"Cố Tiểu Ngải! Tôi yêu cô! Cô có nghe hay không?!" Lệ Tước Phong thấy cô không phản ứng lại quát lên, mắt thâm thúy bá đạo trừng mắt cô.

Tiếng hô của hắn thực có thể đe dọa người khác, đầu Cố Tiểu Ngải trống rỗng gật đầu, "Nghe được."

"Chỉ như vậy?!" Lệ Tước Phong tức giận đến mức giơ lên nắm tay, thẳng bức hướng cô, ánh lửa trong mắt giống như tùy thời sẽ phụt ra.

Nhìn mắt Lệ Tước Phong thâm u, Cố Tiểu Ngải cảm giác trái tim mình dường như ngừng đập. Sau một lúc lâu, mới chú ý đến nắm tay của hắn, Cố Tiểu Ngải giật mình tỉnh táo lại.

"Ừ, chỉ như vậy." Cố Tiểu Ngải rũ mắt xuống thản nhiên nói.

Bằng không còn có thể như thế nào?

Lúc này, bọn họ có thể thế nào?

"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong hận không thể đánh cô, buông nắm tay xuống trực tiếp giữ chặt mặt của cô, cúi đầu hôn cô.

Tay hắn không có giam cầm mặt của cô, chỉ là đang giữ nhẹ, đầu ngón tay ấm áp kề sát mặt của cô.

Khi mặt của hắn áp sát đến.

Cố Tiểu Ngải cuống quít quay đầu đi, môi cực nóng của hắn chợt dừng trên má của cô.

Môi hắn áp trên mặt của cô, Cố Tiểu Ngải có thể rõ ràng cảm nhận được Lệ Tước Phong tức giận mà trở nên hô hấp nhanh hơn, giống như đang cực lực áp chế sự thô bạo của mình..... Cực lực áp chế để không đánh cô.

Môi hắn rất nóng...... ngày được cứu ra khỏi phòng thay quần áo cũng chính là đôi môi này hôn cô sao?

Lần đó cô bị đông lạnh đến tuyệt vọng, nụ hôn của hắn đã cứu cô.

Trước khi hôn mê cô có thể cảm nhận được độ ấm kia, xua tan sự lạnh lẽo toàn thân cô.

Khả kia có năng lực chẩm yêu dạng ni?

Trong lúc đó...... bôn họ không có kết quả, cũng không có khả năng có kết quả, cho dù hắn cứu mạng của cô, cô cũng không thể bỏ rơi Sở Thế Tu, tuyệt đối không thể......

"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong rời đi mặt của cô, hai tay thon dài dùng sức kéo áo của cô, kéo cô đến trước mặt mình, "Hãy trở lại bên cạnh tôi! Chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua, không tìm Sở gia gây phiền toái nữa!"

Cố Tiểu Ngải ngước mắt nhìn về phía hắn, hắn kéo áo cô có chút chặt, chặt đến mức cô thở khó khăn.

Sau giữa trưa, mặt trời tràn ngập ấm áp, ánh mặt trời dừng ở trên người hắn lại tạo ra một cái bóng......

Thoát không được bóng ma.

Hắn trên cao nhìn xuống trừng mắt cô, khớp hàm cắn chặt.

"Lệ Tước Phong, không nên mỗi lần đều dùng thủ đoạn uy hiếp làm cho phụ nữ ở lại bên cạnh anh." Một lúc sau, Cố Tiểu Ngải nói, làm cho giọng điệu mình có vẻ lạnh nhạt.

"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong bị tức không nhẹ, không có đánh cô, lại cúi đầu hôn cô một lần nữa.

Cố Tiểu Ngải lại một lần nữa quay đầu đi, né tránh nụ hôn của hắn, môi hắn dừng ở trên mái tóc mềm mại của cô......

Tay trên áo bỗng nhiên buông ra.

A.

Cô chết đi cũng không cho hắn hôn cô đúng không?

Lệ Tước Phong tự giễu cười nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm cô một chữ một chữ hỏi, "Cô yêu cái tên họ Sở kia sao?!"

Hắn làm bất cứ cái gì, cô đều không cần đúng không?!

Không phải Sở Thế Tu biết cô từ trước sao? Thời gian dài ngắn có thể cân nhắc một đoạn cảm tình sao?

Vậy hắn thì sao? Hắn - Lệ Tước Phong nói ra tình cảm khỏi miệng chính là không đáng một đồng?!

Cố Tiểu Ngải rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng mắt của hắn, dùng sức gật gật đầu, "Đúng, tôi thực sự thương anh ấy."

"Cố Tiểu Ngải ——"

Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi.

Cô dám thừa nhận?!

"Lệ Tước Phong, tôi không thương anh, đừng lãng phí thời gian ở trên người của tôi nữa." Cố Tiểu Ngải nghiêm túc nói.

Cô không biết mình muốn nói cho ai, đến tột cùng là Lệ Tước Phong hay là chính mình?

Cô chỉ biết mình làm như vậy mới là đúng......

Mới là chính xác......

Nói xong, Cố Tiểu Ngải rời ra khỏi người hắn, đi ra hai bước lại bị bắt trở về, bị thân hình cao to của hắn áp chế trên tường.

Người qua lại trên đường thỉnh thoảng tò mò nhìn qua......

Trên đường, xe đông đúc vẫn đang vội vội vàng vàng......

Lệ Tước Phong hô hấp nặng nề, hung hăng trừng mắt người trước mặt mình, không nói gì, hắn thầm nghĩ đem cô kéo về ở trước mắt nhìn......

Chỉ cần nhìn, hắn liền thỏa mãn, ngực cũng sẽ không đau.

Cố Tiểu Ngải cúi đầu, không dám ngước mặt lên nhìn hắn.

Cô không thể tiếp tục với Lệ Tước Phong như vậy nữa, cô phải gả cho Sở Thế Tu...... Cô không thể, thực xin lỗi hắn.

Cô yêu Sở Thế Tu.

Đúng, cô yêu Sở Thế Tu, không phải một người đàn ông từng cường bạo cô......

"Lệ Tước Phong, buông ra." Cố Tiểu Ngải giơ tay lên thúc mạnh vào trong ngực rắn chắc của hắn.

"Không được!" Lệ Tước Phong tức giận quát, "Theo tôi trở về!"

......

"Lệ Tước Phong, tôi không thương anh! Anh muốn một người phụ nữ không có trái tim hướng về anh thì có ích lợi gì?!" Cố Tiểu Ngải lớn tiếng nói, sử dụng toàn thân khí lực đẩy hắn ra.

Lệ Tước Phong bị cô đẩy lui từng bước ra sau, hung tợn trừng mắt cô quát, "Cố Tiểu Ngải! Cái tôi muốn nghe không phải là câu này!"

"Đối với anh, tôi chỉ muốn nói một câu này!"

/347