Đồng giá trao đổi bán đứng giao dịch

Chương 135

/347


Cố Tiểu Ngải vươn tay ra, nắm lấy chân nó, Bỉ Sóng lập tức vươn đầu lưỡi liếm liếm trên tay cô.

"A ——"

Cố Tiểu Ngải bị liếm ngứa, thở nhẹ một tiếng liền rụt tay trở về.

"Đừng sợ, Bỉ Sóng đang tiếp cận em thôi." Sở Thế Tu thấy phản ứng này của cô nhịn không được thấp giọng cười rộ lên, ngay cả mặt mày đều giãn ra.

Tiếng nói êm tai như là các phím trên đàn Piano làm xao động lòng của cô.

Cố Tiểu Ngải nhìn chăm chú vào mặt Sở Thế Tu, nhìn ngây người đến hai giây.

Rất nhanh lấy lại tâm tình, Cố Tiểu Ngải nhìn về phía chú chó Samoyed ngoan ngoãn ngồi ở kia, nâng mắt hỏi, "Nó tên Bỉ Sóng sao?"

"Ừ."

Sở Thế Tu quỳ một gối xuống mặt đất, bàn tay mơn trớn lông Bỉ Sóng, giọng nói nhu hòa "Bỉ Sóng là đời thứ tư, ba đời trước đều bởi vì các nguyên nhân khác nhau mà qua đời. Thật tốt, Bỉ Sóng cũng đợi được em."

Thật tốt, Bỉ Sóng cũng đợi được em.

Không hiểu vì sao, cô như là nghe hiểu được ý Sở Thế Tu: Thật tốt, anh rốt cục đợi được em.

Trái tim Cố Tiểu Ngải đập thật nhanh.

Anh vì cô nuôi bốn đời Samoyed, vì có một ngày tìm được cô, dẫn cô đến đây xem.

Vì sao...... anh làm nhiều việc vì cô như vậy.

Cố Tiểu Ngải giơ tay lên sờ sờ đầu Bỉ Sóng, ngại ngùng kêu tên của nó, "Bỉ Sóng."

Bỉ Sóng lập tức chạy lại lấy lòng liếm liếm tay cô, lúc này Cố Tiểu Ngải không giật tay lại nữa mà để yên cho nó liếm.

"Đi, anh lại cho em xem vài thứ nữa."

Sở Thế Tu đứng lên phụ giúp cô đi vào bên trong, Bỉ Sóng lập tức đi theo hai người. Nó còn nhanh hơn hai người, chạy vọt vào trong một phòng to.

"Ngươi thật thông minh."

Sở Thế Tu cười cười, tiến lên vỗ nhẹ đầu Bỉ Sóng.

Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên xe lăn, đây là một phòng giữ quần áo. Trên mặt tường có một cái gương rất to, hình ảnh hai người bọn họ cùng một con chó hiển thị rõ ràng trên đó.

Bỉ Sóng là một con chó thông minh, chạy đến trước một ngăn tủ dùng thân thể mũm mĩm đẩy cửa ngăn tủ ra......

Váy áo kiểu công chúa được sắp xếp trong tủ treo quần áo lọt vào trong tầm mắt của cô.

Váy công chúa có nhiều màu sắc, size lớn size nhỏ, kiểu dáng cũng không giống nhau.

Có một phần là váy công chúa thời cô còn học trung học, ngay cả kiểu dáng cũng là kiểu dáng của năm đó.

Anh...... bắt đầu sưu tập váy áo này bao lâu rồi?

Từ trong tủ treo quần áo, Sở Thế Tu cầm lấy một chiếc váy màu hồng phấn khẽ cười, vạt áo là những đường xếp ly nhỏ, một cái nơ nhỏ trên vai, một thiết kế đẹp thanh tú.

"Năm ngoái, anh nhìn thấy cái này trong một cửa hàng." Sở Thế Tu nói xong liếc liếc mắt cô gái có dáng người mảnh khảnh trước mắt, lộ một chút tươi cười, "Cái này size hơi lớn, một cái nhỏ hơn trong một phòng khác, một chút anh đưa cho em xem."

Cố Tiểu Ngải giật mình, "Anh mua rất nhiều size sao?"

Đáy mắt Sở Thế Tu hiện lên một chút chua sót, "Bởi vì, trải qua nhiều năm như vậy, anh không biết em cao hay thấp, mập hay gầy."

Cho nên, mỗi lần anh tìm thấy một bộ váy công chúa sẽ mua tất cả các size.

Như vậy, đợi đến lúc tìm được cô, luôn luôn có một size vừa với cô.

"Đúng rồi, còn có một đôi giày."

Sở Thế Tu giống như một đứa nhỏ khoe báu vật của mình, từ trong tủ giày lấy ra một đôi giày xăng đan cao gót thủy tinh, "Đây là lúc anh đi Milan, nhà thiết kế Mina chuyên thiết kế giày công chúa đã thiết kế đôi giày này, anh mua đứt bản quyền, là một đôi độc nhất vô nhị trên thế giới."

"......" Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn, đã không biết nói cái gì nữa.

Sở Thế Tu quỳ một gối xuống trước mặt cô, nâng chân không bị thương của cô lên mang chiếc giày vào.

Chân xinh xắn của cô mang giày vào nhưng đôi giày lại hơi lớn.

"Xem ra anh lại đoán sai nữa rồi." bên môi Sở Thế Tu lộ ra nụ cười chua sót, "Anh sẽ gọi điện thoại cho Mina, cô ấy sẽ giúp anh làm lại một đôi giày khác."

"......"

Cố Tiểu Ngải không nói gì, cúi đầu nhìn chiếc giày xăng đan trên chân mình, nước mắt nhịn không được lại rơi xuống.

Vì sao anh lại làm nhiều chuyện cho cô đến như vậy......

Có phải từ lúc cô rời khỏi anh, anh đã luôn luôn làm những việc này......

Biết cô từ nhỏ thích phong cách công chúa, cho nên anh mua tất cả những thứ mang phong cách công chúa cao quý cho cô......

Nhưng rõ ràng, cô đã không phải là một nàng công chúa nữa rồi.

Hiện tại, cô chỉ là một nhân tình của người khác, cô chỉ là chó săn, là một cô bé lọ lem ăn nhờ ở đậu trong chín năm rưỡi.

Cô không phải công chúa, không phải công chúa như anh nghĩ nữa......

"Lúc mua đồ anh luôn luôn đoán, hiện tại Ngải Ngải cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, mang giày số mấy......" Trên tay Sở Thế Tu cầm một đôi giày xăng ̣đan, một đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, "Hóa ra..... anh đã đoán sai toàn bộ."

Nước mắt Cố Tiểu Ngải lại càng rơi nhiều hơn nữa.

Đúng, anh đã đoán sai toàn bộ rồi.

Cô đã không phải công chúa, không phải một nàng công chúa được ba mẹ che chở trong lòng bàn tay......

Đã không phải nữa rồi……….

/347