Đồng giá trao đổi bán đứng giao dịch

Chương 120

/347


Chỉ là anh không có liếc mắt sang cô lấy một cái, anh đi đến bên Lương Noãn Noãn, trên tay bưng hai ly nước nóng, trên mặt ngấn nụ cười thản nhiên......

Cửa thang máy đóng lại, ngăn cách hai người trong tầm mắt cô.

Cố Tiểu Ngải cúi đầu xuống, môi như bị cắn nát.

Trong đầu hiện ra Sở Thế Tu ở trước truyền thông nói: Xin các tạp chí bất lương không nên ác ý hại vị hôn thê của tôi, cô ấy chỉ là một phụ nữ bình thương.

Hốc mắt hơi chua xót.

Đau xót.

Tự nói với mình không có gì, căn bản không có gì......

Cô làm chó săn, bị mắng còn thiếu gì sao? Sở Thế Tu nói thực ôn hòa, cô không có lý do khổ sở...... Không có lý do......

Số trên thang máy chậm rãi tăng lên.

Xem ra trước khi rời bệnh viện, cô không thể ra khỏi cửa phòng bệnh. Buổi tối đi lên sân thượng cũng gặp phải Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn.

May mắn, Sở Thế Tu không thấy cô.

Nếu không, đêm nay thật sự phấn khích rồi.

Cố Tiểu Ngải...... Ngươi thực là có nhiều chuyện sợ bị vạch trần lắm......

Cô lần đầu tiên phát hiện, hóa ra mình sống như vậy thật mệt, mệt đến nổi cô không đỡ nổi.

Thang máy đến sân thượng, Cố Tiểu Ngải vuốt vuốt mắt đi ra ngoài.

Sân thượng to như vậy lại tối đen, một người cũng không có, gió nhưng thật ra đặc biệt lớn, phát ra tiếng vù vù.

Cố Tiểu Ngải cau chặt mi, Lệ Tước Phong giữa khuya kêu cô chạy tới đây làm cái gì?

"Cố tiểu thư đứng yên đừng nhúc nhích."

Bốn vệ sĩ cẩn thận đứng lên, một trước một sau đứng chung quanh cô phân bốn phương hướng, đánh giá hoàn cảnh quanh mình.

Nhìn dáng vẻ bọn họ khẩn trương, Cố Tiểu Ngải có chút hoài nghi nơi này có phần tử khủng bố.

"Quên đi, chúng ta trở về đi."

Cố Tiểu Ngải mở miệng nói, ở trong này gió lạnh chết mất, không biết Lệ Tước Phong lại ăn trúng cái gì.

"Được."

Bốn vệ sĩ vui vẻ đáp ứng.

Cố Tiểu Ngải đang chuẩn bị đi về, bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên, âm nhạc vang lên.

Là điện thoại của Lệ Tước Phong bạo quân.

Hắn rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì, hẹn cô hẹn đến sân thượng còn mình lại không hiện ra, muốn cô trúng gió sao?

Cố Tiểu Ngải cau mày nhận điện thoại, có chút không vui nói, "Lệ Tước Phong anh không phải đùa giỡn tôi chứ?"

"Cố Tiểu Ngải, nhìn bên tay trái cô!"

Giọng nói Lệ Tước Phong truyền tới, Cố Tiểu Ngải mặc áo khoác vẫn có chút lạnh, nghe nói như thế không khỏi tức giận nói, "Nhìn cái gì?"

"Kêu cô xem liền xem đi, thế nào lại nói nhiều như vậy!"

Ngữ khí Lệ Tước Phong cũng bắt đầu không tốt, trực tiếp cùng cô rống lên, lại quá bá đạo.

Bạo quân!

Cầm thú!

Không có tính người!

Cố Tiểu Ngải ở trong lòng thầm mắng, quay đầu nhìn phía tay trái mình, đen tuyền cái gì cũng nhìn không thấy.

Bỗng nhiên, trong di động truyền đến âm thanh khai hỏa.

"Xích ——"

Khắp bầu trời bỗng nhiên một trận sáng ngời.

Cách chỗ cô ngồi không xa, trên sân thượng một tòa cao ốc nhà khác bỗng nhiên dâng lên pháo bông, lửa khói bay về phía bầu trời đêm lưu lại vô số quỹ đạo......

Mà trên sân thượng cao ốc kia đốt một vòng đuốc rực rỡ, giống như là cây trong đêm đen sáng lên, bùng cháy lên.

Kỳ diệu đến không thể tin được.

Cố Tiểu Ngải xem ngây người.

"Xích ——"

Lại là lửa khói đột nhiên bắn lên không trung.

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc xoay người, trên sân thượng một tòa cao ốc phía Nam bỗng dấy lên vô số pháo hoa, điểm tô khắp không trung.

Ngay sau đó, sân thượng các tòa cao ốc bốn phía Đông, Nam, Tây, Bắc dấy lên pháo hoa......

Lửa khói cuồn cuộn không ngừng mà bay về phía bầu trời đêm, đồ sộ đên nổi khiến người ta giật mình.

Bốn vệ sĩ to lơn phát ra tiếng kinh hãi đến khó tin.

Cố Tiểu Ngải đứng ở giữa bọn họ, kinh ngạc đến ngây người nhìn lửa khỏi xa hoa trên trời, cô là lần đầu tiên nhìn ở khoảng cách gần như vậy xem pháo hoa......

Đẹp đến rung động lòng người.

"Cố Tiểu Ngải, nhắm mắt lại." Giọng nói Lệ Tước Phong bá đạo từ trong di động truyền tới.

"Sao?" Cô còn bị khói lửa làm giật mình.

"Kêu cô nhắm mắt lại thì nhắm mắt lại đi!" Lệ Tước Phong lại rống lên.

"......"

Hắn nói nhỏ sẽ chết sao.

Uống nhằm thuốc sao!

Cố Tiểu Ngải ở trong lòng mắng hắn vài lần, tùy tiện nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói, "Xong rồi."

"Ngoan cô gái, bây giờ nói...... Em yêu anh." Lệ Tước Phong vừa lòng cười khẽ.

"Em yêu......" Cố Tiểu Ngải không nói tiếp theo lời hắn, phát hiện không thích hợp vội vàng dừng nói.

Thiếu chút nữa bị hắn lừa rồi.

Cô đời này cũng sẽ không yêu hắn, trừ phi đầu óc cô có vấn đề.

"Phanh ——"

Bỗng nhiên, một tiếng vang thật lớn ở bên tai cô nổ tung, dọa cô nhảy dựng lên.

Mặc dù không mở mắt, cô cũng cảm giác được một trận ánh sáng mãnh liệt.

/347