Độc Chiếm 2

Chương 68 - Chương 51

/68


Editor: Cân

Sáng sớm, tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua khe rèm cửa sổ, rơi trên khuôn Tiểu Tây.

Ánh mặt trời đánh thức cô dậy, ở trong lòng anh.

Anh vẫn ngủ rất ngon.

Tiểu Tây đẩy cánh tay anh ra, nhẹ nhàng xuống giường.

Làm xong bữa ăn sáng, thời gian vẫn còn rất sớm.

Cô đẩy cánh cửa kính thông ra vườn sau, ngồi vào ghế sofa bên cạnh cửa.

Lá phong đỏ rực đầy sân, đây là thời gian đẹp nhất của thành phố này.

Trong lúc vô tình, bọn họ đến Canada đã ba năm rồi.

Thời gian thật là nhanh, thật không thể tưởng tượng nổi, Tiểu Tây nghĩ vậy.

Chuông cửa chính chợt vang lên, ai lại đến sớm như vậy?

Cô đứng dậy đi mở cửa, mới vừa bước vào phòng khách, đã nhìn thấy Tôn Hạo Chí đứng ở cửa.

Đứng ngoài cửa, là Lương Tu.

Hi! Lương Tu tùy ý cất tiếng chào với Tôn Hạo Chí đang mở cửa.

Bộ dáng này thật làm cho người ta dở khóc dở cười.

Sắc mặt Tôn Hạo Chí cứng ngắc một chút, đứa trẻ đáng chết, thái độ gì vậy.

Có chuyện gì? Anh trầm giọng hỏi.

Ba, cậu ấy là tới tìm con. Điểm chạy từ trên lầu xuống, thật nhanh chào ba mẹ: Chào buổi sáng ba mẹ.

Có thể đi chưa? Lương Tu thúc giục.

Đi đâu sớm như vậy? Sắc mặt Tôn Hạo Chí càng lúc càng khó coi hơn.

Điểm Điểm lè lưỡi trả lời: Trường học có hoạt động, con nói qua với mẹ rồi.

Con bé vừa nói, vừa đưa ánh mắt cầu cứu sang mẹ.

Tiểu Tây không thể làm gì khác hơn là lắc đầu đi tới: Ăn bữa sáng đã rồi đi.

Điểm Điểm cười hì hì trả lời: Bác Lương nói dẫn con và Lương Tu ra bên ngoài ăn.

Vậy cũng tốt, nhớ nói cám ơn với bác Lương.

Điểm Điểm chui qua phía dưới cánh tay Tôn Hạo Chí, kéo Lương Tu chạy ra ngoài: Con biết rồi, hẹn gặp lại ba mẹ.

Tôn Hạo Chí còn nhìn Điểm Điểm và Lương Tu chui vào xe Lương Đông rồi mới căm giận quay người lại.

Thật không biết Lương Đông rắp tâm cái gì, tại sao lại đối tốt với Điểm Điểm nhà mình như vậy?

Còn cái tên tiểu quỷ họ Lương kia nữa, sao thái độ kém như vậy!

Tiểu Tây nghe, bật cười: Được rồi được rồi, thái độ của anh cũng đâu có hơn bao nhiêu.

Tôn Hạo Chí thở dài: Haiz, dù sao anh chính là nhìn bọn họ không vừa mắt.

Tiểu Tây không để ý đến anh nữa, vào phòng bếp bày bữa ăn sáng ra.

Tôn Hạo Chí theo ở phía sau, nhận lấy chén đĩa từ tay cô: Tiểu Tây, sớm như vậy, chúng ta ngủ lại một lát đi.

Một cái tay khác ôm chầm hông của cô, ở bên tai cô thổi hơi.

Tiểu Tây cười đẩy anh: Đừng nghịch, sáng sớm muốn làm gì?

Không, cũng tại vì sớm quá, Điểm Điểm lại đi ra ngoài.

Tránh ra nào. . . . . .

. . . . . .

Hai người xô đẩy , chợt Tôn Hạo Chí cảm thấy dưới chân truyền đến một hồi đau đớn.

Tôn Hạo Chí cúi đầu nhìn, con trai Vũ Tường đang cầm súng đồ chơi gõ bắp chân anh.

Cái tiểu tử thối này, lại tới chuyện xấu.

Tôn Hạo Chí cũng không lên tiếng, lặng lẽ nhấc chân đá đá con sang một bên.

Lần này Tiểu Tường không đánh, thanh âm mềm mại kháng nghị: Đánh đánh đánh đánh!

Tiểu Tây nghe được âm thanh của con trai, vội đẩy Tôn Hạo Chí ra, khom lưng ôm con .

Tiểu Tường, con tự đi xuống cầu thang sao? Thật là lợi hại nha!

A a a. . . . . . Cộc cộc cộc cộc. . . . . . Đứa nhỏ này biết nói muộn, đến bây giờ cũng chỉ biết nói mấy âm tiết, âm thanh ngược lại vang cả não.

Đói bụng đi tìm mẹ sao? Thật là ngoan . . . . . .

Oa oa oa. . . . . .

Ha ha, đáng yêu quá đi!

Tôn Hạo Chí nhìn bóng lưng Tiểu Tây ôm con tránh đi, giận đến nghiến răng, tiểu tử thối này đáng yêu chỗ nào?

Vừa đen lại chắc nịch, rơi xuống đất cũng sẽ không khóc, cũng biết cả ngày quấn mẹ, nhìn thấy lão tử căn bản không để ý tới!

Kém xa so với Điểm Điểm hồi bé, thật hối hận đã sinh ra cái tên tiểu tử đen này!

Dù tức giận cũng không có biện pháp, Tiểu Tây đau đớn hay làm sao đấy, nhìn thấy thằng bé liền cười lăn cười lộn.

Nếu không phải mình liên tục kháng nghị, còn không biết lúc nào thì mới đem tiểu tử đen này tách ra ngủ riêng.

Dù là như vậy, cả đêm cũng phải đứng lên mấy lần, đi xem một chút con trai bảo bối ngủ có ngon hay không, tiếp tục như vậy thì nghỉ ngơi tốt thế nào được.

Thật là hận không được len lén ném hắn đi ra ngoài!

Một mình buồn buồn ăn bữa ăn sáng, lại xem tờ báo.

Tôn Hạo Chí nhìn đồng hồ treo tường, vẫn còn rất sớm.

Từ lúc Tiểu Tây ôm con lên lầu, cho đến bây giờ vẫn chưa xuống.

Anh không nén được tức giận, đi lên tìm bọn họ.

Không có ở phòng ngủ, máy giặt chuyển động ùng ùng trong phòng giặt, trên ban công truyền đến tiếng cười của Tiểu Tây.

Cửa kính khép, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của cô ấy.

Đang định kéo cửa, cửa lại cứ thế bị đẩy ra.

Vũ Tường nện bước chân mập mạp đi ra, đi vòng qua bên cạnh anh, giống như anh chỉ là hòn đá ngáng đường.

Tôn Hạo Chí giương mắt nhìn, tiểu Vũ bay lượn lại rất mau trở lại, lần nữa vòng qua bên cạnh anh, trên tay còn cầm mấy cái móc phơi quần áo.

Nhanh như vậy tìm được rồi..., thật thông minh. Tiểu Tây đang khen Vũ Tường, tiếp đến nghe thấy âm thanh cô ấy hôn Tiểu Vũ thật kêu.

Hiên ngang hiên ngang . . . . . .

Nói cái gì vậy?

Còn cười đến vui vẻ như thế!

Tôn Hạo Chí hừ lạnh một tiếng, kéo cửa ra, đi vào.

Tiểu Tây mới vừa phơi xong bộ quần áo cuối cùng, thấy anh đi vào liền nói: Anh lên đây làm gì? Bọn em sắp đi xuống rồi.

Nói xong, khom lưng cầm lên rổ giặt quần áo nói với Vũ Tường: Tiểu Tường, chúng ta thi chạy đi.

Cô đẩy cửa ra trước, một bước đi ra ngoài, Vũ Tường đi theo phía sau cô Cộc cộc cộc cộc nói không ngừng, hai bàn chân nỏ phải chạy rất nhanh mới theo kịp.

Cửa từ từ đóng, trên ban công cũng chỉ còn lại một mình Tôn Hạo Chí.

Tôn Hạo Chí bất đắc dĩ ngồi xuống ghế mây trên sân phơi, móc ra bao thuốc trong túi, rút một điếu.

Haiz!

Đáng tiếc, thời tiết đẹp như vậy, nếu không


/68