Độc Chiếm 2

Chương 67 - Chương 50

/68




Chuyện của hai người, chỉ có chúng tôi là rõ nhất.

Tôi không tin cô ấy hoàn toàn không có tình cảm đối với tôi, chỉ là rốt cuộc có bao nhiêu thôi, tôi không cách nào biết được.

Có đôi lúc tôi sẽ ghen tỵ quá khứ của cô ấy và Diệp Phi, nhưng tôi cũng biết, muốn cô ấy quên đi, quả thật rất khó.

Vì vậy tôi tăng gấp bội đối xử tốt hơn với cô ấy, hi vọng cô ấy cũng chú ý tới thành tâm của tôi.

Nhưng thực tế hết lần này đến lần khác làm tôi thất vọng, hình như cô ấy vĩnh viễn không tìm thấy lối ra, mà tôi cũng không tiến vào được trái tim của cô ấy.

Tệ nhất chính là, tôi dần dần mất đi kiên nhẫn.

Tổn thương cô ấy, là chuyện tôi không muốn làm nhất.

Có lúc tôi tỉnh dậy, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo giễu cợt của cô ấy, tôi hiểu như vậy chỉ sẽ làm cô ấy càng ngày càng xa cách tôi.

Tôi chỉ có rời đi, giảm bớt nảy sinh xung đột.

Có người đồn thổi tôi và Tiền Tuệ như thế nào như thế nào đấy, thật ra thì đều là giả dối không có thật.

Anh trai Tiền Tuệ là đồng đội của tôi, cũng là người bạn tốt nhất trong cuộc đời tôi.

Lúc cậu ấy ra đi đã dặn lại một câu, bảo tôi chăm sóc cho em gái cậu ấy.

Từ ngày đó trở đi, tôi liền coi Tiền Tuệ như em gái của mình mà đối đãi.

Mà tôi cũng không có ngăn cản lời đồn đại, tôi muốn biết phản ứng của Tiểu Tây.

Chắc chắn sẽ có chút ghen nhỉ, tôi nghĩ như vậy.

Cô ấy vẫn không có biểu hiện gì, thậm chí không hề không đề cập tới Tiền Tuệ, chỉ là thỉnh thoảng trong lúc cãi nhau mới giễu cợt vài câu.

Rốt cuộc trong lòng cô ấy tôi có vị trí gì?

Tôi bắt đầu mặc cho sự việc ngày càng xấu đi, cô ấy đang khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của tôi, mà tôi cũng thế.

Tin tức Diệp Phi ra tù là tôi nói cho cô ấy biết, sắc mặt của cô ấy lập tức thay đổi.

Em có thể đi tìm anh ta. Tôi nói.

Cô ấy hung hăng trừng tôi một cái, không trả lời.

Thật ra thì tôi biết rõ cô ấy sẽ không đi tìm tên kia, cô ấy và tôi giống nhau, không muốn mất đi cuộc sống thật vất vả mới an ổn được .

Đúng thế, cho dù là cuộc sống của chúng tôi đang trải qua chiến tranh lạnh và cãi vã, nhưng dù sao chúng tôi đã sống với nhau nhiều năm như vậy, dù sao chúng tôi cũng có một đứa con, dù sao cũng là một nhà.

Có hai mẹ con ở đây, tôi mới có thể cảm thấy yên tâm.

Bảo vệ an toàn của hai mẹ con, cho hai mẹ con cuộc sông yên ổn, mới là chuyện ý nghĩa nhất trong cuộc đời của tôi.

Cô ấy cũng rất ngốc.

Cô ấy không đối mặt được với chính mình, không quên được quá khứ, không nắm bắt được tương lai.

Có lúc tôi nhìn thấy cô ấy vùng vẫy trong mâu thuẫn, cũng sẽ cảm thấy cô ấy rất đáng thương.

Cô ấy không biết có rất nhiều đêm, nhìn thấy cô ấy rơi nước mắt trong giấc mơ, tôi sẽ đau lòng.

Cô ấy cũng không biết có rất nhiều lần, khi tôi nhẹ nhàng ôm cô ấy, cô ấy sẽ rúc vào trong lòng tôi, tìm được vị trí quen thuộc, mới dần dần bình phục.

Cô ấy căn bản không hiểu chính mình, rõ ràng quyến luyến, lại cố tình muốn đẩy ra.

Tình yêu hay tình dục, quá buồn nôn, tôi nói không lên lời.

Tôi cũng vậy vĩnh viễn sẽ không buông tha, tặng người con gái mình yêu cho người khác.

Cho dù là ngang ngược đi nữa, tôi vẫn muốn cô ấy bên tôi cả đời.

Một ngày nào đó, cô ấy sẽ hiểu tôi.

Cô ấy không muốn cuộc sống mà tôi suốt ngày đánh đánh giết giết, được, bản thân tôi đã có kế hoạch rút lui.

Nhưng tôi không muốn để cô ấy biết, trước khi tất cả thành công, khai khoonngs tài khoản ngân hàng không phải là thói quen của tôi.

Hải Đào đang âm thầm giúp tôi sắp xếp, cuối cùng khi nhận được thông báo, tôi mới đi tìm cô ấy nói.

Hôm ấy tôi uống rượu say, không biết tại sao lại phát điên, bỏ lỡ cơ hội nói cho cô ấy biết.

Diệp Phi lại xuất hiện vào lúc này, một lần nữa kế hoạch của tôi bị đảo lộn, tiểu tử này chẳng lẽ là khắc tinh của tôi, thật là tức điên lên được.

Sau khi cãi nhau một trận ầm ĩ với Tiểu Tây, tôi tới cửa hàng của Tiền Tuệ, một mình uống rượu, say đến bất tỉnh nhân sự.

Bình thường tôi uống say sẽ nhốt mình lại, nhưng hôm ấy tôi nói rất nhiều, là theo người nào, nội dung gì, tôi đều không nhớ rõ.

Sau một khoảng thời gian, tôi vẫn chưa về nhà, muốn để bản thân yên tĩnh một chút.

Cho đến có một hôm, Tiền Tuệ nói mấy lời, khiến cho tôi chợt ý thức được mình trong lúc vô ý đã lợi dụng cô ấy, sẽ khiến cô ấy hiểu lầm.

Không thể tiếp tục như vậy nữa.

Tôi quyết định về nhà, cố gắng biểu hiện tích cực, khiến Tiểu Tây hiểu quyết tâm của tôi.

Cuối cùng lần này cô ấy không cãi nhau với tôi nữa.

Điểm Điểm vô cùng vui vẻ, như vậy mới giống gia đình.

Tiểu Tây cũng vui vẻ, mặc dù cô ấy không nói, nhưng nụ cười nhàn nhạt ấy, là ẩn giấu chờ mong.

Cô ấy vẫn cứ nghĩ một đằng nói một nẻo, sau khi uống rượu say, mới lần đầu tiên bỏ mặt nạ xuống.

Ngày đó, cô ấy trong cơn mê loạn gọi tên của tôi, mà tôi, tình nguyện vì thế mà trả bất cứ giá nào.

Vận mệnh

/68