Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 9: Một sợi lông đen

/1271


-Mấy vị, theo ta lâu vậy, không phải muốn mời ăn tiệc chứ?

Vốn định một mình hít thở không khí trong lành, nào ngờ lại đụng phải mấy thằng thanh niên lưu manh này. Nhìn bọn chúng, Hướng Nhật tự nhiên cảm thấy thân thiết. Hắn rảo bước vào một hẻm nhỏ gần đó. Từ hồi làm lão Đại thì suốt ngày phải ăn mặc lịch sự giả trí thức với thành đạt, thật nhớ cái lúc tự do tự tại lăn lóc trên đường như bọn chúng.

- Anh bạn họ Hướng?

Tên lưu manh đầu lĩnh môi thâm xì, người bẩn bẩn, lên tiếng.

- Không sai, có người thấy ta chướng mắt à?

Hướng Nhật điềm nhiên đáp.

- Theo khẩu khí...người anh em hình như cũng là đồng đạo?

"Bẩn bẩn" nhướng lông mày lên.

- Trước kia có lăn lộn mấy năm, bất quá giờ đã rửa tay rồi.

Hướng Nhật thản nhiên nói.

- Hầu ca, tiểu tử này xạo đó, anh coi mới bây nhiêu tuổi đầu, lăn lộn được mẹ gì!

Thằng mập mạp bên cạnh lớn tiếng nói.

- Hầu… Hầu Tử đúng không?

Hướng Nhật nhìn "Bẩn bẩn", một ngón tay chỉ vào tên mập.

- Đây là tiểu đệ của mày?

- Mẹ nó! Đại danh của Hầu ca mà mày cũng dám gọi, con mẹ mày chán sống rồi?

- Lằng nhằng làm gì, chém bỏ mẹ nó đi!

- Xử nó đi!!!

Mấy thằng đàn em cùng nhau gào lên, móc trong người ra nào là mã tấu nào là mộc côn huơ huơ.

- Câm miệng hết cho tao!

Hầu Tử rống lên, tiểu tử trước mặt mặc dù nhìn yếu ớt, nhưng ăn nói đĩnh đạc không có vẻ khiếp sợ. Chắc chắn không phải là tay mơ, phải cẩn thận đối phó, nếu không sẽ rước thêm vạ vào người thì không hay.

- Không sai, hắn là đàn em tao, tụi nó cũng vậy!

- Mẹ mày, làm đại ca mà không hiểu quy củ hả?

Hướng Nhật vẻ mặt trào phúng nói.

Mấy thằng đàn em nhất thời oang oang chửi bới, lập tức xông về phía hắn. Hầu Tử vung tay lên ngăn lại, nhìn thần tình khinh đời của đối phương, nhẫn nại hỏi:

- Người anh em có ý gì hay? Có gì nói, đừng ngại!

- Trông mày chắc cũng có mấy năm đọc sách, vậy mà cái cơ bản còn không biết ư? Tao hỏi, mày có biết làm đại ca là như thế nào không? Lão Đại đang nói chuyện mà còn có chỗ cho đàn em bát nháo hay sao.

Hướng Nhật khinh khỉnh nói.

- Tao mặc dù là lão Đại, nhưng cũng là anh em với tụi nó, anh em thì không có nhiều quy định nhiều vậy, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!

Hầu Tử nhân cơ hội thu phục lòng người.

- Lão Đại!

- Hầu ca!

Đám đàn em tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.

- Bã đậu!

Hướng Nhật trong lòng thấy khó chịu, lúc trước không phải mình cũng làm vậy sao, có kết quả tốt sao? Cuối cùng cũng bị chính đàn em phản bội lại.

- Mẹ mày chửi ai đó! Hầu ca, em nhìn thằng nhóc này ngứa mắt lắm rồi, để em lên dạy nó làm người là thế nào!

Tên mập quơ quơ mã tấu trong tay.

- Khoan đã!

Hầu Tử gọi hắn lại, nhìn về phía Hướng Nhật:

- Người anh em, ngươi cũng từng là người trong giang hồ, ta cũng không làm khó ngươi. Chỉ cần ngươi đáp ứng tránh xa Sở tiểu thư, chuyện vừa rồi coi như chưa xảy ra, chúng ta không nói hai lời lập tức rời đi.

- Sở tiểu thư?

Nguyên lai là vì Sở Sở, Hướng Nhật nghĩ ngay tới cái thằng cản trở mình ăn cơm, mẹ nó cũng nhanh đó, trưa mới xảy ra truyện thì tối đã có người tìm tới cửa rồi.

- Chính là thiên kim tiểu thư của Sở A, tổng giám đốc Chân Long, mày không phải không biết đó chứ? Nghe tao nói nè người anh em, khẩu vị của người anh em cũng lớn quá đó, đàn bà lẳng lơ không tìm, lại nhằm vào con nhà thượng lưu. Ha ha, màyphải biết là, miếng thịt béo tất sẽ có rất nhiều người để ý. Không quyền, không tiền, không có thế lực mạnh chống lưng thì không nên ảo tưởng lớn vậy. Thế nào? Nể mặt đàn anh, cắt đứt quan hệ đi!

Hầu Tử vừa nói vừa đưa tay vuốt cằm.

- Tại sao phải nể mặt mày?

Hướng Nhật cân nhắc đánh giá thằng ôn này, nếu nó đúng là người của cái thằng nhà giàu ngu xuẩn đó thì lão tử tuyệt không khách khí.

- Mẹ kiếp...

- Tiểu Mập!

Hầu Tử bất mãn trừng mắt nhìn tên mập, kịp thời ngăn hắn chửi thề tiếp.

- Người anh em, tao nói thật với mày đó, có người muốn chúng tao chỉ cần dọa mày một chút thôi, có thể không cần ra tay để tránh chảy máu, nhưng...nếu như khuyên giải không có hiệu quả, chúng ta cũng buộc phải dùng thủ đoạn thích hợp. Hy vọng người anh em đừng làm khó tao.

- Ai da! Ai mà rảnh hơi mướn các người đi làm thuyết khách thế?

Hướng Nhật lập tức bỏ phán đoán trước, đám này chắc chắn không phải thủ hạ của thằng nhà giàu ôn dịch đó rồi, hồi trưa đùa với nó thảm như vậy, nó làm sao có cái thủ đoạn ôn hòa đối với mình chứ!

- Tao không biết là ai, dù biết cũng thể nói cho mày. Người anh em mau quyết định đi, gật đầu hay lắc đầu, một câu nói thôi!

Hầu Tử không nhịn được nói.

- Tụi mày đi đi!

Hướng Nhật thở dài một hơi, biết tên côn đồ này không phải thằng kia phái tới, hơn nữa nhìn bọn chúng mà nghĩ tới hồi mình ngày xưa lăn lộn đầu đường xó chợ, hắn thật không muốn tàn nhẫn hạ thủ bọn chúng.

- Mày đồng ý rồi?

Hầu Tử hiểu lầm ý tứ của hắn.

- Tao nói là tụi bây biến đi! Biến cho khuất mắt tao ngay! Cách nói phổ thông là “cút đi”!

Hướng Nhật không lưu tình chút nào, giải thích.

- Khốn kiếp...

Con người đều có ba phần máu nóng, huống chi là đám lưu manh mười phần huyết tính này. Phát hiện mình bị đùa cợt, Hầu Tử lão Đại máu nóng bốc lên, dẫn đầu cả bọn lao tới chém, đám đàn em quơ quơ mã tấu và côn nhào theo sau.

Hướng Nhật đoán chắc bọn này cũng cứng đầu thì làm gì có chuyện cút nên chuẩn bị rồi. Hắn lắc mình tránh nhát đao Hầu Tử bổ về phía đầu vai, thuận tay nắm chặt thân đao, dùng sức đoạt lấy cây đao, co chân đá thằng đó một cước bay ra ngoài. Sau đó xoay người lại chặn nhát đao chém lén của tên mập. "Keng" một tiếng trong trẻo vang lên, tên mập phát hiện tay mình chợt nhẹ hẫng, nhìn lại thì chỉ còn cầm chuôi đao.

Hướng Nhật đã làm là làm tới cùng, chém toàn bộ vũ khí của đám côn đồ lũ lượt xông lên thành hai nửa, sau đó dần cả bọn một trận nhừ tử, tuy nhiên không dùng hết lực.

Nhìn đám lưu manh đang nằm rên rỉ trên mặt đất một cái, Hướng Nhật vứt thanh đao trong tay xuống, xoay người rời đi.

- Hầu ca, anh không sao chứ?

Nhìn tên biến thái đang đi ngoài xa, tên mập khó khăn đứng dậy.

- Không có gì, bụng đau quá thôi, giờ tốt hơn nhiều.

Hầu Tử cười khổ, không nghĩ tới sự việc lại như vậy, đúng là lật thuyền trong cống mà.

- Chúng ta có làm tiếp uỷ thác này không?

Tên mập hỏi.

- Đừng có nhắc lại với tao chuyện này nữa! Mẹ kiếp, người ủy thác không phải nói hắn là một thằng thư sinh trói gà không chặt, chỉ cần tùy tiện hù dọa hai ba câu là xong rồi à? Mẹ nó, giờ mày nhìn coi, như vầy mà là trói gà không chặt hả? Cút!

Hầu Tử chỉ vào đám mã tấu với côn gãy nằm ngổn ngang trên mặt đất, hận không thể giết chết cái người mướn bọn hắn ngay lập tức. Cùng một vật liệu, nhưng tên đó lại có thể chém gẫy vũ khí của đối phương, thì biết hắn mạnh cỡ nào. Đao đối đao, có thể miễn cưỡng xảy ra cái gãy cái không, nhưng mà mộc côn cứng như thế, mà thằng đó chém như chém rau vậy thì biết cao thủ như nó chắc đếm được trên đầu ngón tay.

- Tiền đặt cọc thì làm sao bây giờ?

- Đem tiền trả lại đi! Có tiền mà mất mạng cũng đéo đáng giá!

- Chúng ta nên nói thế nào? Nếu bảo chúng ta thất bại thì sau này làm ăn khó khăn lắm đó.

- Chỉ cần nói rằng chúng ta biết đó là một kẻ có thế lực, không thể xuống tay được. Còn chuyện khác, kệ mẹ nó, đến đâu thì đến.

Hầu Tử cười gian hiểm.

oOo

Hướng Nhật trở về nhà Sở mỹ nhân, gần 10 giờ đêm rồi, giờ này ở Bắc Hải mà nói, không thể coi là trễ, lúc này nhiều con chim đêm mới bắt đầu bò dậy mà.

- Sao giờ mới về? Đi ra ngoài làm chuyện gì xấu xa phải không?

Sở Sở nửa nằm nửa ngồi trên salon xem hài kịch, dấm dẳng hỏi.

- Em không cho anh ngủ cùng, anh chỉ có thể đi ra ngoài tìm chỗ giải quyết sinh lý thôi, có vấn đề gì không?

Hướng Nhật đi dép trong nhà xong, bước tới ngồi sát bên cạnh nàng.

- Uy, bên kia có chỗ kìa, xích ra coi, tới gần tôi làm gì? Anh thật sự đã đi tìm tụi con gái hư hỏng phải không?

Sở Sở vô cùng bất mãn, nhìn hắn.

- Nói vậy mà cũng tin? Muốn thì chỉ muốn tìm em thôi.

Hướng Nhật dựa lưng vào ghế, tay giả bộ vô ý tỳ lên đùi Sở Sở.

- Ai da, đè đau tôi, lưu manh! Thật đáng chết mà, cả người hôi khắm khú, còn có mùi rượu nữa chứ.

Sở Sở thấy hắn lợi dung cơ hội chiếm tiện nghi của mình, hờn dỗi nói.

-Ta còn chưa vào mà em đã la đau, dễ khiến người khác hiểu lầm đó a. Van em lần sau có nói thì đừng có mập mờ như vậy được không?

Hướng Nhật không để ý tới nàng, thay đổi tư thế, thoải mái ngồi dựa vào đùi nàng.

- Đi chết đi! Đi tắm mau! Tắm rửa sạch sẽ cho hết hôi thối mới được ra!

Sở Sở trảo chụp lấy một cái gối kê lưng, vụt vào đầu tên lưu manh.

- Tuân lệnh, bà xã!

Hướng Nhật đúng là cũng thấy hơi mệt mỏi, muốn tắm một cái cho nó sảng khoái.

- Lưu manh xấu xí!

oOo

Nằm trong bồn tắm ngâm mình, Hướng Nhật thoải mái rên lên, đây mới thật sự là cuộc sống a.

- Em à, cửa phòng tắm không đóng đó!

Hướng Nhật ngóc đầu lên gào vọng ra ngoài.

- Tôi đang xem TV, không thèm đếm xỉa tới anh, hứ!

Thanh âm của Sở Sở chanh chua vang vào trong phòng tắm.

- TV có cái gì hay, vào xem cơ thể cường tráng của nam nhân còn hay hơn. Em chẳng phải lúc nào cũng mơ tưởng sở hữu một người yêu có thân hình như vậy sao? Giờ trong này có một thân thể thánh khiết, trần nhồng nhộng nè, không một chút dao động à?

Hướng Nhật khiêu khích.

"Oanh" một tiếng, tạp âm bên ngoài đột nhiên lớn lên, Hướng Nhật không nói gì nữa, cô bé này thật tuyệt, TV mà mở lớn vậy, không sợ bị điếc sao?

Mất đi hứng thú, Hướng Nhật cẩn thận kỳ cọ thân thể mình, trong lúc vô ý phát hiện một sợi lông màu đen dính vào vách tường màu trắng, rất là bắt mắt, đưa tay cào ra. Lúc đầu còn tưởng là của mình, một lúc sau so lại mới phát hiện khác nhau nhiều, đừng nói là chiều dài mà độ thô với màu đen đều kém hơn nhiều.

Đây là của cô nàng rồi! Cái ý niệm này vừa loé lên trong não, Hướng Nhật càng quan sát chăm chú hơn, dùng trí não dơ bẩn mà đoán nó trước đây nằm ở chỗ nào trên người nàng.

Tóc Sở Sở dài mượt, còn cái này vừa ngắn lại vừa xoăn! Hay là lông chân? không có khả năng, chân Sở mỹ nhân trắng mịn như ngọc, sao có thể có lông dài vậy! Lông nách? Mình cũng len lén nhìn qua vài lần rồi, trống trơn mà.

Chẳng lẽ là... Oa, oa. Hướng Nhật hưng phấn cao độ, cảm thấy tiểu huynh đệ đang cố sức vẫy cờ, lập tức cúi đầu nhìn xuống, tức giận mắng:

- Tao còn chưa kích động, mày cao hứng cái mẹ gì? Sớm muộn gì cũng cho mày vào đó, chờ đi. Trước hết đi ngủ đã, dưỡng thần, hạnh phúc sau này của tao hoàn toàn nhờ vả mày đó!

Về phần cái lông này, trước cất dấu đã! Không chừng sau này sẽ có chỗ dùng!


/1271