Diễm Phu Nhân

Chương 96 - Chương 82

/114


Edit: ChieuNinh

Độc Cô Úc ở dưới sự giúp đỡ của Tiểu Tịch, thành công thu thập các loại cọc gỗ. Nhưng hắn quyết định bỏ qua làm chim gỗ, dự định làm một cái hình nhân quái thú, liều đánh xuống cùng với Thiếu chủ mới nhậm chức. Nhưng mà quái thú còn chưa kịp tiến hành công trình cuối cùng, phát hiện cu li miễn phí Tiểu Tịch đồng hài không thấy đâu.

Độc Cô Úc cảm giác mình giống như là bị mất bảo bối quan trọng, lục lọi đảo lộn trong túi, những thứ trộm được nằm ngổn ngang hoàn hảo hảo không chút tổn hại dịch ở trong lòng mình, chỉ thiếu đi một chú chim nhỏ ríu rít bên cạnh, hắn cảm giác không khí cũng không dễ chịu rồi.

Độc Cô Úc vội vả chạy vòng ở trên đảo, muốn tìm người hỏi thăm vị trí Tiểu Tịch, nhưng tất cả mọi người trên đảo đều đi vào Địa Hạ Cung Điện (cung điện trong lòng đất) tham gia nghi thức rồi. Vội vàng nhảy lên ngọn cây ngắm nhìn chung quanh, rốt cuộc ở địa phương gần bờ biển của đảo nhỏ thấy được một đoàn người.

Tiểu Tịch cô nương, mời lên thuyền. Một hầu gái quay đầu lại gọi nàng.

Tiểu Tịch đang thất thần, xoay người lại nhìn địa phương mình sinh sống thật lâu thử hỏi: Thật không thể quay lại nhìn Thu Vô Cốt sao?

Hầu gái cười nhạt nói: Tiểu Tịch cô nương thật đúng là trọng tình trọng nghĩa, nhưng Cung chủ đã nói không cần, hai người các ngươi không thiếu nợ nhau.

Vậy ta có thể đến nhìn Độc Cô Úc không? Ta còn chưa có từ biệt với hắn!

Hầu gái lắc đầu một cái nói: Không cần.

Vừa dứt lời, Độc Cô Úc liền từ trên trời giáng xuống. Hắn mặc trường bào màu đỏ sậm, nhưng vì lo ngại mỗi ngày phải làm thợ mộc, cho nên hai đầu áo choàng cột thành một cái gút gục ở cạnh chân, nhìn thì gọn gàng, chỉ là càng giống như là đi bắt cá.

Này! Các ngươi muốn mang nàng đi đâu! Trong miệng Độc Cô Úc cắn gốc hoa hồng, tia mật hoa ngọt ngào rót vào trong miệng. Hắn thích mỗi ngày hút toàn bộ chất mật các loại rễ hoa, hơn nữa tạo thành thói quen nhai cánh hoa hồng.

Mấy đứa hầu gái hai mặt nhìn nhau, vẫn biết Đại Sư Huynh này có chút tố chất thần kinh, cho nên thật không dám không vâng lời hắn.

Đại Sư Huynh, Cung chủ để cho chúng ta đưa Tiểu Tịch cô nương trở về Hoa Châu Lâm gia.

Hoa Châu Lâm gia? Địa phương nào? Độc Cô úc buồn bực hỏi.

Là chỗ cũ ta ở. Tiểu Tịch trả lời, sau đó cười chạy tới nói: Thật tốt, có ngươi đưa tiễn ta, thật sự sợ là về sau sẽ không còn được gặp lại ngươi. Mặc dù đi cùng với ngươi ta chịu khổ chịu vất vả, nhưng vẫn rất đỡ buồn, có thời gian tới Hoa Châu tìm ta chơi nha, ta sẽ làm một hướng dẫn viên du lịch tốt đấy!

Độc Cô Úc túm cánh tay nàng nói: Ai nói để cho ngươi đi, không cho đi, đồ của ta còn chưa có làm xong!

Đại Sư Huynh Đại Sư Huynh. . . Cung chủ nói. . .

Độc Cô Úc quay đầu lại vô hại cười nói: Cung chủ nói là Cung chủ nói, ta nói là ta nói, nếu các ngươi cảm thấy ngăn được ta liền cản chứ sao.

Tiểu Tịch quay đầu lại nhìn một chút bọn hầu gái tay chân luống cuống, lại nhìn một chút Độc Cô Úc, hỏi: Này, đi làm gì?

Dẫn ngươi đi xem náo nhiệt, hôm nay Tân thiếu chủ nhậm chức, khó có khi lễ lớn.

Độc Cô Úc dắt tay Tiểu Tịch đi vào lối vào Địa Hạ Cung Điện, đám hầu gái đều bận rộn giăng đèn kết hoa chuẩn bị, không có ai chú ý tới hai người không nên xuất hiện ở này. Tiểu Tịch hỏi Độc Cô Úc, hắn nói lễ nhậm chức của Tân thiếu chủ, Tân thiếu chủ dáng dấp rất đẹp mắt nhưng là người rất âm hiểm, người khác sẽ không biết rõ.

Từ nhỏ mẫu thân đã không ở bên cạnh ngươi, đừng trách ta, nếu không phải Lâm Triêu Hi từng bước bức bách, Thu Trường Khôn bạc tình vô nghĩa, ta tuyệt đối sẽ không ẩn cư ở nơi khó có thể gặp người này.

Thật cao phía trên cung điện, Điệp Trang nói lời thấm thía giải thích với Lâm Đường Hoa.

Lâm Đường Hoa như cũ vẫn là vẻ mặt gió nhẹ mây trôi trăm năm không đổi, cho dù đối với mẹ ruột của mình vẫn như cũ không biến sắc, chỉ là gật gật đầu nói: Đường Hoa hiểu, mẫu thân cực khổ.

Điệp Trang nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, mặt khác đối với nhi tử trước sau vẫn duy trì một khoảng cách này, cho dù là lần này gặp lại nhưng mà cũng chỉ là cảm thấy bên cạnh nhiều hơn một người dùng được, không nói đến máu mủ thân tình.

Ngươi vẫn còn trách ta? Điệp Trang nhíu mày hỏi.

Không dám, chỉ hi vọng là mẫu thân tuân thủ lời hứa. Lâm Đường Hoa tay trái bưng ly trà, tay phải nắm nắp ly khép lại lá trà bồng bềnh trên mặt nước, ánh mắt như có như không quét mắt nhìn phía dưới, nhưng không có bất kỳ vật nào thật sự bỏ vào tầm mắt.

Điệp Trang hừ nhẹ một tiếng, nói: Là ngươi lựa chọn tiếp nhận thay thế thân phận Tân thiếu chủ, cũng là ngươi yêu cầu đưa nữ nhân kia về Lâm gia, ta đều đồng ý, chẳng lẽ ngươi còn không hài lòng?

Mẫu thân làm như vậy, rất tốt, chỉ là hi vọng về sau không cần lại đi tìm Lâm gia gây thêm phiền toái, nếu không, ta cũng sẽ phá hủy nơi này như vậy.

Ngươi! Điệp Trang chợt vỗ tay vịn, trái tim kịch liệt nhảy lên.

Nam tử trước mắt này, chính là con trai ruột của nàng, hình dáng bên ngoài rất giống Thu Trường Khôn, nhưng lại trong ngoài không đồng nhất. Nhìn như có thể đối với mọi người rất ấm áp, nhưng lại đối với tất cả mọi người rất lạnh lẽo. Mà nàng, chỉ có thể luôn yêu cầu cùng uy hiếp, nhưng không cách nào chân chính để hắn tự nguyện cho nàng sử dụng. Nàng biết, chẳng qua là Lâm Đường Hoa coi như làm giao dịch mà đối đãi làm cái thân phận của Thiếu chủ Thánh nữ cung, đơn giản bởi vì cái hắn quan tâm, đều ở trong lòng bàn tay của nàng. . .

Từ sau khi Thu Vô Cốt chết đi, Thánh nữ cung nhiều việc lộn xộn không có người xử lý, tất cả sự việc lại một lần gặp trở ngại phải dừng lại. Mà lúc đó Điệp Trang mới đột nhiên phát hiện, những năm gần đây quá mức dựa vào và tin cậy Thu Vô Cốt, cho tới khi hắn tiêu vong, Thánh nữ cung cũng lâm vào hỗn loạn tưng bừng.

Thánh nữ tộc cần thủ lĩnh mới, tân Thiếu chủ tới quản lý, mà thích hợp nhất không có gì hơn máu mủ cốt nhục.

Nàng nghĩ tới Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng Âm đã thất lạc nhiều năm chưa từng gặp mặt. Nhưng, lúc phái Thanh Xà Sứ giả tìm được Lâm Đường Hoa, hắn lại đã sớm biết tất cả.

Có lẽ là nhìn thấy bươm buớm hiện ra trên cánh tay mình nên biết thân phận của mình, nhưng thật không ngờ hắn thản nhiên như thế.

Mắt Lâm Đường Hoa nhìn xuống đám người phía dưới, có lẽ sau này, mình thật sự cách xa võ lâm đường đường chánh chánh, phải mang theo Thánh nữ tộc tà đạo tái xuất giang hồ, nhưng mà tất cả đều đáng giá.

Hắn không muốn khiến cho lưng Tam đệ phải đeo cái trọng trách nặng nề này, sở dĩ hắn chủ động yêu cầu đi Tư Đồ gia Kỳ châu đàm phán, chính là vì sau khi sự tình giải quyết xong có thể thuận đường đi tới Bắc Hải Thánh nữ cung. Từ nhỏ Tam đệ đã học xong bề ngoài giả dối của chính mình có yếu ớt cùng vô dụng, luôn là một bộ dáng không sao cả. Chỉ có chính hắn (LDH) và đại ca biết, hắn (LPA) là một người có bao nhiêu nhát gan, hắn sẽ sợ hãi đêm tối, sẽ sợ hãi ác mộng, sẽ sợ hãi nhớ nhung. Cho nên luôn là trước hoa dưới trăng mượn rượu giải sầu, luôn tỏ ra là người quần áo lụa là, luôn dùng chiêu bài nụ cười giắt trên khóe miệng, nhưng phía sau nụ cười kia chua cay và rét run lại ít có người biết.

Mẫu thân đồng ý, chỉ cần mình trở lại Thánh nữ Cung chủ trì đại cục, thì có thể bỏ qua cho Tiểu Tịch. Nàng cũng chỉ là một người vô can bị cuốn vào nước xoáy. Nếu như mình rời đi Lâm gia có thể đổi lấy người mình quan tâm được an nhàn, cớ sao mà không làm?

Lâm Đường Hoa cảm giác nước trà trong miệng không còn ra hương vị ngọt ngào lúc ban đầu. Nước là dùng băng tuyết tan ra, trà là mình cùng Tiểu Tịch hái tới từng lá từng lá trà mới, nhưng mà, lại đắng chát như này.

Cung chủ, tất cả đều chuẩn bị xong, có thể bắt đầu. Thanh Xà Sứ giả cung kính khom người nói.

Điệp Trang khẽ giơ tay lên nói: Bắt đầu đi.

Trong phút chốc, ánh đèn sáng choang, bảy bảy bốn mươi chín viên dạ minh châu biển sâu được lá sen bao trùm, phóng đại chói lọi. Ngũ thải Lưu Ly, bàn uốn khúc như Phượng, làm cho một gian điện dưới đất được trang trí muôn hồng nghìn tía. Người Thánh nữ tộc rối rít quỳ xuống lạy, một tầng một tầng váy áo màu sắc rực rỡ giống như là muôn hoa đua thắm khoe hồng, biển hoa nhộn nhạo sóng lớn cuồn cuộn, thanh âm mềm mại thanh thúy cùng lúc vang lên, đồng nhất hợp thành.

Cung nghênh Tân thiếu chủ, Thánh nữ tộc vạn đời Bất Hủ.

Mà nam tử kia, đứng ở trên điện đường, thanh âm vang vọng giữa cung điện to như vậy, toàn thân hắn áo trắng, cũng không có vẻ đơn điệu, nhưng lại trong trẻo mà lãnh ngạo như thế. Nụ cười tan biến, hắn chấp tay sau lưng, tóc rơi tán lạc trước vai, hơi gật đầu một cái, nói: Mời đứng lên.

Lâm. . . Đường. . . Hoa?

Một tiếng kêu to, giống như là tiếng thủy tinh bể tan tành, mang theo chút run rẩy, khó có thể chống lại kích động cùng không hiểu.

Đang lúc mọi người ngồi xuống, một cô gái đột nhiên xông vào cung điện, trên mặt đều là khiếp sợ, nàng có chút gầy đi, sắc mặt cũng không đỏ thắm trắng nõn như ngày trước, cô đơn đứng ở nơi đó, đỡ vách tường, ngón tay gắt gao khẩn trương, đôi môi cắn chặt, có chút chật vật.

Độc Cô Úc đứng ở sau lưng nàng, không xa không gần, canh chừng bóng lưng nàng, không dám tiến lên, chợt có một loại ảo giác không cách nào đến gần. Hình như bóng lưng của nàng mang theo sức mạnh bài xích cự tuyệt, để cho hắn chỉ có thể trông chừng, thận trọng che chở.

Ánh mắt, giống như là có thể xuyên qua thân thể ngàn người vạn người, giống như là có thể ngăn cách thế sự xoay vần sông núi trùng điệp.

Bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

Hắn thật không ngờ, rõ ràng đã an bài cho nàng rời đi, vậy mà luôn luôn ngoài ý muốn như vậy, gặp nhau lần nữa.

Nàng thật sự không ngờ, Thiếu chủ vạn chúng chúc mục, chính là người yêu mình tâm tâm niệm niệm, mà nàng vẫn chẳng hay biết gì.

Mọi người hình như cũng nín thở, nhìn hai người này vượt qua cự ly xa xôi, không nhúc nhích ngưng mắt nhìn đối phương. Thâm tình trong mắt tựa như sóng lớn mãnh liệt dời núi lấp biển mà đến, tất cả tiếng vang không tới được nơi này, yên tĩnh, hoặc chỉ là tạm thời tê dại, mắt, chỉ nhìn thấy được đối phương, tai, chỉ nghe được tiếng kêu gọi nhợt nhạt của đối phương.

Đường Đường. . . Là chàng sao. . .

Đường Đường. . . Có phải là chàng hay không. . .

Đường Đường. . . Tại sao là chàng. . .

Nàng từng bước từng bước đi về phía trước, Độc Cô Úc ở phía sau từng bước từng bước đi theo, hắn nhìn thấy trong ánh mắt Điệp Trang tràn ngập sự phẫn nộ cùng sát ý, mình nhất định phải lấy lực lượng lớn nhất bảo vệ tốt cho nàng.

Trên chân, như có nặng ngàn cân, dưới chân, hình như là đường xá không bình ổn nhấp nhô. Nàng gian nan đi từng bước từng bước khó khăn, nhưng trong lòng vui vẻ tràn trề, hình như con đường này vĩnh viễn không có cuối. Hắn đứng ở đầu kia, không nhúc nhích, mà nàng, lại đi thật vất vả, giống như bất kể chạy như thế nào hoặc là đi tới đều không thể chạm đến hắn một phân một hào. (hào: đơn vị đo chiều dài và trọng lượng)

Yêu nàng, liền thả nàng, không làm cho nàng bị chút tổn thương nhỏ nào. Hắn đã tự nói với mình như vậy. Lúc này Lâm Đường Hoa mới nếm thử, tư vị đắng chát nhất không phải rượu mạnh, không phải trà đậm, mà là, trơ mắt nhìn nàng đến gần, lại không thể bước lên trước.

Hắn biết, hiện tại Điệp Trang đã chuẩn bị, chỉ cần nàng gần thêm một chút nữa, chờ đợi nàng chính là rừng gươm mưa đạn, hắn không cách nào tưởng tượng Điệp Trang sẽ dùng dạng phương pháp gì đi đối đãi với nàng, tàn nhẫn cùng khốc lệ như thế nào.

Nhớ, nam nhân và nữ nhân vĩnh viễn chỉ có thể liên lụy lẫn nhau, nhưng nếu con trai của ta giống đệ tử ta bình thường không có tiền đồ, cũng là vì cùng một cái nữ nhân không biết sống chết này, ta sẽ không tha nàng. Điệp Trang ở một bên nhắc nhở Lâm Đường Hoa, nhận




/114