Diễm Phu Nhân

Chương 109 - Chương 94

/114


Edit: ChieuNinh

Thu Trường Khôn vẫn luôn luôn bình tĩnh thong dong thế nhưng kêu thất thanh cản lại, ngay cả Tiểu Tịch cũng giật mình một cái.

Mặc dù Tiểu Tịch rất sợ đại BOSS đó, nhưng rất rõ ràng Lâm Thành Trác kích động đã tạo thành ảnh hưởng thật không tốt, Tiểu Tịch lại lập tức chính nghĩa hiên ngang xông ra ngoài, chạy thẳng tới Lâm Thành Trác.

Nhưng dù sao Lâm Thành Trác cũng là người luyện võ, nghe được Thu Trường Khôn phát hiệu lệnh thì trong nháy mắt hắn liền ngừng lại, nhanh chóng thu hồi kiếm Phượng kiếm. Quán tính Tiểu Tịch lao ra quá lớn, dưới lòng bàn chân không thể tùy thời phanh lại nhất thời chốc lát không thắng được. Mắt thấy thân thể sắp phải tiến công vào trong lồng ngực quái nhân kia, may nhờ có Lâm Phượng Âm đã sớm ngờ tới sẽ có xấu mặt vào thời khắc này, tay trái nhanh chóng đưa ra ngoài kéo cánh tay của nàng, sau đó phát động nội lực để cho nàng dừng lại, lại nhanh chóng vung tay ra.

Tất cả chỉ chuyển động trong chốc lát, người bên dưới chỉ thấy Lâm chủ mẫu giống như là mũi tên vọt ra, sau đó đến gần quái nhân chỉ kém chút nữa sẽ gặp rơi vào ma thủ, nhưng dễ dàng thu hồi quán tính, trong lúc bất chợt lui về phía sau mấy bước, cũng không có bước chân, mà là giống như dùng khinh công trợt đi về vị trí phía sau. Sau đó xoay tròn một vòng nguyên tại chỗ, đứng lại, đã cách xa vị trí nguy hiểm. Tất cả đều giống như một vũ điệu tự nhiên thong dong, một loạt hành động hoàn mỹ vô cùng.

Lâm Phượng Âm giễu cợt cười một tiếng đối với Tiểu Tịch kinh nghi chưa định. Tiểu Tịch ổn định tinh thần, sửa sang lại y phục, chân chính bước vào trong vòng nguy hiểm nên cũng không sợ như vậy nữa. Lại nói hiện tại mấy trăm con mắt đang nhìn nàng, lâm trận bỏ chạy thì một chút thể diện cũng không còn rồi. Nàng đành phải kiên trì đứng ở một bên, tận lực gần sát người Lâm gia để tìm kiếm sự che chở.

Ánh mắt tên quái nhân lóe ánh sáng màu đỏ thắm, nhưng mà tĩnh mịch vô hồn, bắp thịt toàn thân căng thẳng, nhưng trái lại hành động chậm chạp hơn không thể linh hoạt so với người bình thường. Hắn nắm đao thật chặt, huyền thiết nặng trăm cân trong tay hắn đơn giản giống như là một quả bóng vậy.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. . . . . . Tiểu Tịch tự mình thì thào, không dám nhìn thẳng ánh mắt Thu Trường Khôn.

Nhưng mà thế cục cấp bách, quái nhân kia lại quơ múa đại đao trong không trung, hơi sức to lớn rất nhanh lại nổi lên một trận gió lốc cuồn cuộn, cát bay bốn phía, đất và nhánh cây cũng bắt đầu vang sào sạt. Sau đó giống như là lốc xoáy bốc lên một tầng sương mù từng chút một lan tràn tới cao hơn. Tiểu Tịch bị đất cát bay lên sặc một cái sau đó liên tiếp ho khan. Đám người Lâm Thành Trác lập tức ngừng thở, ngay cả đôi mắt cũng không cách nào mở ra.

Mau ra tay! Lực lượng của hắn sẽ càng ngày càng mạnh, đến lúc đó căn bản chúng ta không cách nào khống chế! Trong lúc hỗn loạn Thu Trường Khôn kêu lên, võ lâm nhân sĩ bốn phía cũng không dám đến gần trước đài. Phùng gia vẫn ôm tâm trạng xem trò vui chờ hai bên tổn hại ngồi làm ngư ông thủ lợi. Duy chỉ có bảy tên đệ tử Tư Đồ gia tương đối có lòng hiệp nghĩa, tiến lên vài bước muốn bay lên, nhưng bị Lâm Thành Trác quả quyết cự tuyệt.

Trên đài không thể đứng quá nhiều người, nếu không sẽ không dễ làm việc, quái nhân kia suy nghĩ trì độn hành động chậm chạp, không nên thiết lập quá nhiều mục tiêu truy kích cho hắn, các ngươi ở phía dưới phụ trợ là tốt rồi!

Vậy dựa vào Đại công tử sai khiến!

Tất cả mọi người đang khẩn trương chuẩn bị chiến tranh ở bên trong, dĩ nhiên, mọi người cũng đều gởi gắm hi vọng lên trên người Lâm chủ mẫu Lâm Triêu Hi đang đến gần mục tiêu nguy hiểm cũng có địa vị giang hồ đầy đủ nhất, dưới đài là rất gấp gáp hốt hoảng, trên đài là một hồi khát khao chờ đợi.

Cho dù là đất cát tràn ngập mờ mịt, hình như Tiểu Tịch vẫn như cũ có thể cảm nhận được ánh mắt kiên định của Lâm Thành Trác, cảm nhận được Lâm Phượng Âm tràn đầy nụ cười với nàng ý bảo Ngươi có thể làm được. Thấy nét mặt Thu Trường Khôn mang theo nộ kỳ bất tranh của tiền bối trao cho hậu bối. Vì vậy tư tưởng Tiểu Tịch kiên định, nàng là chủ nhân kiếm Hoàng kiếm, là một phần tử Lâm gia, bây giờ còn sắm vai nữ hiệp Lâm chủ mẫu thân kiêm trọng trách một thế hệ võ lâm, mình mang hình dạng kinh hãi nhất định là không được, vì vậy nàng cắn răng dậm chân, rút kiếm ra.

Chỉ thấy kiếm Hoàng kiếm hồng sắc bảo thạch, giống như là trên bầu trời đầy mây đen u tối ánh mặt trời lại chợt chui ra, ánh sáng màu đỏ chói mắt lại chói mắt, bất đồng với màu đỏ tà quái trong mắt quái nhân kia, loại màu đỏ này càng có tác dụng làm cho người ta có lòng tin dũng cảm.

Tiểu Tịch cảm giác lực lượng của kiếm Hoàng kiếm trong tay giống như là tràn đầy vô hạn, đến cả chuôi kiếm cũng bộc phát ra ánh sáng lóng lánh, mà kiếm Hoàng kiếm ở trong tay nàng không ngừng rung động giống như sẽ phải rời khỏi tay, hận không được dùng bản thân mình xỏ xuyên qua lồng ngực kẻ địch. Mà Tiểu Tịch ở dưới sự chỉ dẫn của cỗ lực lượng cường đại, không thể không di chuyển bước chân lên phía trước.

Xuống tay phải nhanh! Thu Trường Khôn ở bên cạnh nói khẽ: Đâm giữa ấn đường!

Ấn đường là nơi nào? Tiểu Tịch run rẩy hỏi.

Mi tâm!

Ồ! Địa phương chí mạng của mỹ nhân. . . . . .

Ánh mắt của Tiểu Tịch giống như là bị mù-tạc và hành tây trộn lại mà bị sặc, trong đất cát đang bay căn bản không mở mắt ra được, nàng chỉ có thể một tay cầm kiếm




/114