Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 101: Anh hùng mạt lộ

/110


Bên trên Giáp Tích quan, đèn đuốc sáng trưng, bên dưới Giáp Tích quan, đầu người bắt đầu khởi động. Giáp Tích quan ngày xưa hùng vĩ nguy nga sớm đã trở nên tàn phá không chịu nổi, trong phạm vi mười dặm cũng biến thành trận Tu La tàn sát. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận dữ, tiếng ngựa hí, tiếng dây cung, tiếng trống trận, tiếng kèn, còn có tiếng tảng đá nặng nề rơi xuống, vang đã thành một mảnh. Lần lượt người người ngã xuống, chợt lại có nhiều người hơn giẫm lên thi thể của bọn hắn vọt lên, hai bên đều đã chém giết tới mức đỏ cả mắt.

Tường thành Giáp Tích quan hoàn toàn biến thành màu đỏ thẫm, đó là bởi vì có máu tươi của vô số người bôi lên trên. Có máu tươi của ngày hôm nay, ngày hôm qua, hôm trước đó. Đương nhiên, máu tươi của ngày mai cũng sẽ được bôi lên.

Bảy ngày trước, thủ lĩnh bộ lạc Phi Ưng Trát Mộc Hợp tụ tập mấy bộ lạc, cùng tiến tới trước Giáp Tích quan, cũng phái một sứ giả tới gặp mặt Trịnh Sóc, yêu cầu Cơ Chu quốc dâng lên thủ cấp của Tiền Bất Ly, sau đó bọn chúng sẽ triệt binh. Trịnh Sóc nào sẽ để ý tới loại uy hiếp này, trực tiếp dùng đầu lâu sứ giả cho đối phương một câu trả lời rất lưu loát.

Tiếp theo, Giáp Tích quan liền biến thành địa ngục nhân gian, Trát Mộc Hợp chỉ huy các bộ lạc thay nhau tiến công, ngày đêm liên tục, chiến đấu diễn ra, cảnh tượng máu tanh vô cùng thê thảm trưowsc nay chưa từng có, Trịnh Sóc không biết địch nhân tổn thất bao nhiêu, nhưng hắn biết bên mình tổn thất bao nhiêu, hai vạn bộ binh đã bỏ mình bảy hơn ngàn người, còn có hơn hai ngàn người trọng thương, vết thương nhẹ? Không có vết thương nhẹ! Tất cả binh sĩ mang trên mình vết thương nhẹ vẫn đang cầm vũ khí quên mình liều chết chém giết trên tường thành! Trịnh gia trấn thủ Giáp Tích quan vài thập niên, rất được lòng mọi người, hơn nữa Trịnh Sóc trị quân thưởng phạt phân minh, thương yêu cấp dưới, rất được binh sĩ kính yêu. Giờ phút này mắt thấy tướng quân đại nhân cũng vung vẩy bảo kiếm chém giết trên tường thành, những binh sĩ mang vết thương nhẹ không một người nào nguyện ý lui xuống dưới.

Trịnh Sóc là một lão tướng sa trường, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, tuy vừa bắt đầu đã bị địch nhân bất ngờ tấn công làm rối loạn trận tuyến, nhưng hắn rất nhanh đã ổn định được tình hình, chỉ huy các tướng sĩ đánh lùi vô số lần tiến công của địch nhân.

Cho tới bây giờ Trịnh Sóc chưa từng biết sợ hãi, dù là địch nhân nhiều hơn nữa, hung tàn hơn nữa, dù là toàn bộ bộ tộc thảo nguyên đều tiến công Giáp Tích quan, hắn cũng sẽ không sợ! Thế nhưng hiện tại Trịnh Sóc lại sợ, không phải hắn sợ địch nhân trước mặt, mà là lũ tiểu nhân sau lưng kia!

Một trăm vạn mũi tên bên trong kho quân của Giáp Tích quan đã bị dùng hết từ ngày thứ sáu liền, bốn mươi khung xe bắn đá bên trong quan cũng chỉ còn lại có mười ba xe là còn có thể sử dụng được, phương tiện thủ thành hữu hiệu nhất, uy lực nhất là dầu sôi cũng đã dùng hết, hiện tại thứ được nấu bên trong nồi sắt đều là nước sôi. Gỗ đá lăn trên đầu thành thì vẫn còn khá nhiều, đây chính là vũ khí thủ thành hiệu quả duy nhất còn lại mà Giáp Tích quan có thể sử dụng.

Trịnh Sóc ngẩng đầu nhìn lên không trung, hai điểm đen đang bay lượn ở trên không, Trịnh Sóc biết rõ đó là liệp ưng do bộ lạc Phi Ưng thuần dưỡng. Ngay tại ngày hôm qua, bởi vì thiếu hụt mũi tên, Trịnh Sóc cố ý phái ra một trung đội bộ binh đi vào trong thành nhặt mũi tên của địch nhân bắn vào, ai ngờ Cung Tiễn Thủ của đối phương đột nhiên vọt tới dưới thành, một lượt bắn bao trùm, giết chết sát thương hơn phân nửa trung đội bộ binh. Lúc ấy Trịnh Sóc còn tưởng rằng là trùng hợp, lại phái ra một trung đội bộ binh nữa, kết quả lại bị địch quân bắn chết hơn phân nửa, về sau Trịnh Sóc mới phát hiện phi ưng đang lượn vòng tròn ở trên không trong thành, hiểu được điều này khiến Trịnh Sóc tức giận đến mức gần như nôn ra máu, nhưng hắn lại không có biện pháp nào để giải quyết hai súc sinh kia.

Hiện tại Cung Tiễn Thủ dùng phần lớn là những mũi tên thu nhặt được, đây chính là những mũi tên mà các binh sĩ giơ tấm chắn mạo hiểm mới có thể lấy được, tuy những mũi tên cũng đã thay đổi hình dạng, nhưng tóm lại vẫn còn tốt hơn so với không.

Trận địa xe bắn đá lại vừa phải lui lại, đây là hậu quả hiển nhiên của việc trợ giúp từ xa từng bước đánh mất hiệu quả, Trịnh Sóc cũng không dám lại dùng mười ba xe bắn đá này, lúc này không thiết đá tảng, nhưng nếu như xe bắn đá lại hỏng thêm mấy cái, uy lực ném đá sẽ bị giảm xuống rất nhiều.

Ngoại trừ mấy quan tướng, binh sĩ trên đầu thành đột nhiên từng người một liên tiếp nằm té xuống trên mặt đất, nhặt lên bên người tấm chắn bảo vệ thân thể của mình, bọn hắn lại một lần nữa đánh lùi thế tiến công của địch nhân. Thế nhưng không giống với ngày trước, không một ai có sức lực mà hoan hô, sức lực hoan hô phải để lại chuẩn bị nghênh đón cuộc chém giết tiếp theo mới thật sự là biện pháp đúng nhất.

Lợi dụng khoảng trống khó có được này, Trịnh Sóc giao quyền chỉ huy trận địa cho một quan tướng, đi xuống thành lâu, mang theo thân vệ của mình một mực quay lại phủ tướng quân. Trên đường, Trịnh Sóc lặng lẽ mở ra một phong thơ, trong bảy ngày này, hắn đã đọc đi đọc lại bức thư trong tay mấy trăm lần. Kỳ thật trong thư cũng không có gì, nội dung lá thư chỉ là những lời ân cần hỏi thăm của Cơ Thắng Tình điện hạ, thế nhưng cuối thư nàng chuyển đạt một câu của Tiền Bất Ly: "Cẩn thận sau lưng."

Trịnh Sóc không ngốc, trái lại, hắn làm người dị thường cẩn thận, hắn hiểu được ý tứ của Tiền Bất Ly, nhưng hắn lại không tin. Trịnh Sóc cũng không phải vô lễ, bởi vì hắn biết rõ Giáp Tích quan có ý nghĩa trọng đại, nếu như Giáp Tích quan bị người phá tan, gót sắt của những bộ lạc thảo nguyên sẽ chạy suốt nội địa Trung Nguyên, điều này giống như hổ xông vào bầy dê, sẽ có vô số người trôi giạt khấp nơi, chịu nỗi khổ đồ sát! Trịnh Sóc cho rằng, những sự việc mà hắn biết rõ, nội các cũng nhất định cũng sẽ biết rõ, nhất định sẽ tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề khó khăn của hắn, không người nào dám làm hỏng việc quân cơ.

Đáng tiếc sự việc mà Trịnh Sóc cho rằng không sơ hở tý nào lại đã xảy ra biến cố, lại có đám người trở nên điên cuồng như vậy, dám không để ý tới chuyện sinh tử của mấy chục vạn dân chúng. Nghĩ tới đây Trịnh Sóc, trong nội tâm trở nên so băng phải trả mát.

Sau ngày đầu tiên hắn đã phát giác sự tình không đúng, lập tức phái người mang tin tức truyền tin về phía sau, suốt bảy ngày, trước sau Trịnh Sóc liền phái ra hơn ba trăm người mang tin tức, thế nhưng đến hiện tại, còn không nhận được một chút tin tức! Trịnh Sóc hiểu rõ trong lòng, đã thương vong gần nửa, đám binh sĩ mệt nhọc tới cực điểm tối đa còn có thể ngăn cản được hai ngày, hai ngày này là do Trịnh Sóc gạt bỏ lương tâm, lừa gạt chúng tướng sĩ nói đại quân triều đình ít ngày nữa sẽ tiến đến, mới có thể ổn định được cục diện, bằng không hiện tại lòng quân đã sớm suy sụp.

Trịnh Sóc đọc lại lá thư lần cuối cùng, lặng lẽ vò nát lá thư. Đến hiện tại hắn cũng không hiểu, cho dù tất cả người trong nội các đều là người hồ đồ, chẳng lẽ Úy Trì Phong Vân cũng là người hồ đồ sao? Người khác không biết, Úy Trì Phong Vân y không biết Trát Mộc Hợp đáng sợ sao? Tuy hiện tại Úy Trì Phong Vân đứng ở bên phía Cơ Thắng Liệt, nhưng điều này vẫn không thể ảnh hưởng tới sự tôn kính của Trịnh Sóc đối với Úy Trì Phong Vân! Kẻ làm tướng phải lấy quốc sự làm trọng, tại sao Úy Trì Phong Vân phải trơ mắt nhìn bộ tộc Phi Ưng công hãm Giáp Tích quan? Vì sao? Vì sao? ? Nếu như không phải lo lắng sẽ ảnh hưởng lòng quân, Trịnh Sóc hầu như đã muốn ngẩng đầu lên bầu trời gào thét một hồi.

Trịnh Sóc mang theo thân vệ vừa mới đi tới trước cửa phủ tướng quân của mình, vừa vặn gặp được con trai trưởng Trịnh Tinh Lãng từ trong cửa phủ vội vã đi ra ngoài: "Tinh Lãng, ngươi muốn đi đâu?" Suốt từ mấy ngày nay, Trịnh Tinh Lãng vô số lần yêu cầu dẫn đầu đội kỵ binh xông ra ngoài chém giết, dùng công thay thủ, phá vỡ thế công của liên minh bộ lạc thảo nguyên, nhưng đều bị Trịnh Sóc đè lại.

Giáp Tích quan có năm nghìn kỵ binh, cũng coi là đội kỵ binh tinh nhuệ nhất Cơ Chu quốc, cho dù so sánh với hoàng gia cấm vệ quân, mặc dù về mặt trang bị có sự khác biệt rất lớn, nhưng luận kinh nghiệm, thuật cưỡi ngựa, cỡi ngựa bắn cung đều mạnh hơn rất nhiều so với hoàng gia cấm vệ quân. Hoàng gia cấm vệ quân cứ mỗi ba năm một lần sẽ tổ chức đại duyệt binh, thi đấu võ, người không phù hợp sẽ bị loại ra ngoài đội ngũ hoàng gia cấm vệ quân, lấy điều này để bảo đảm chiến lực cho hoàng gia cấm vệ quân; thế nhưng kỵ binh Giáp Tích quan mỗi năm một lần đều có một nhóm người bị loại bỏ, binh sĩ hoàng gia cấm vệ quân bị loại bỏ sẽ tự động đi vào quân dự bị, mà sau khi kỵ binh Giáp Tích quan bị loại bỏ, bọn hắn rốt cuộc không thể làm được bất kỳ chuyện gì khác, bởi vì bọn họ đều ngã xuống trên chiến trường, đao thật thương thật trên chiến trường.

"Phụ thân, hãy để cho hài nhi xuất chiến! !" Trịnh Tinh Lãng dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn phụ thân của mình, nói lại câu nói đã từng nói vô số lần.

Lúc này, Trịnh Sóc không giống như trước đây, nghiêm nghị quở trách con mình, ngược lại hắn dùng một loại ánh mắt ân cần, vui mừng nhìn chằm chằm vào Trịnh Tinh Lãng, thật lâu mới than nhẹ một tiếng nói: "Tinh Lãng, ngươi trước tiên đi theo ta!"

Trong một gian mật thất, Trịnh Sóc lệnh cho đám thân vệ của mình ngăn tại cửa ra vào, trong mật thất có mấy người đang ngồi, ngoại trừ phụ tử Trịnh Sóc, còn có mấy gia tướng cùng phụ tá rất được Trịnh Sóc tin cậy. Gia tướng Tần Trọng Tam ngồi ở ghế thủ tọa, bên dưới là Lưu Bội Phàm cùng Mai Tự Cường, mà người trẻ tuổi đứng sau lưng Trịnh Sóc mặc dù dung mạo không sâu sắc, nhưng rất được Trịnh Sóc nể trọng, hắn là mưu sĩ Khuất Thành Xuân.

Mấy người Tần Trọng Tam đều là các tướng máu nhuộm chinh bào, giờ phút này tướng quân đại nhân không để cho bọn họ ở tiền tuyến đốc chiến, ngược lại cho gọi bọn họ gọi vào trong này, bọn họ cũng đều biết, tất sẽ có đại sự phát sinh, ánh mắt của mấy người Tần Trọng Tam đều chăm chú vào người tướng quân đại nhân.

"Theo như các ngươi nghĩ, Giáp Tích quan còn có thể thủ thêm mấy ngày?" Trịnh Sóc nhàn nhạt lên tiếng.

Tần Trọng Tam liếc nhìn Trịnh Tinh Lãng, nhìn thấy thiếu gia của mình không có ý lên tiếng nói chuyện, hắn trầm ngâm một chút trả lời: "Đại nhân, theo thuộc hạ thấy, chúng ta tối đa còn có thể thủ hai ngày! Nếu như đến lúc đó viện quân còn chưa tới. . . . Chúng ta thật sự đã xong!"

"Ta cũng nghĩ giống như vậy." Trịnh Sóc thở dài nói: "Nói thiệt cho các ngươi biết, chúng ta không có viện quân!"

Bầu không khí trong mật thất trở nên tĩnh lặng như chết, mấy người Tần Trọng Tam đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chủ tướng của mình, một lúc lâu sau, Tần Trọng Tam vội la lên: "Đại. . . . Đại nhân, hôm trước không phải có người mang tin tức. . . ."

"Đó là ta cố ý phái người ngụy trang mang tin tức đến." Trịnh Sóc nhắm mắt lại: "Bằng không, ngươi nghĩ rằng chúng ta còn có thể thủ đến hiện tại sao?"

Khuất Thành Xuân là người đầu tiên tỉnh táo lại từ trong nỗi kinh hãi, hắn như ngộ ra được điều gì đó khi nhìn vào bóng lưng Trịnh Sóc, sau đó đi lặng lẽ đến sau lưng Trịnh Tinh Lãng, dù Trịnh Sóc đã hết sức che dấu bản thân mình, trong mắt vẫn thỉnh thoảng chợt hiện ra nỗi đau thương vô hạn.

"Đại nhân, tại sao có thể như vậy? ?" Mai Tự Cường oán hận kêu lên: "Bọn hắn. . . . Bọn hắn sao có thể không phái viện quân? !"

"Đúng vậy, đây cũng là điều mà ta không nghĩ ra." Trịnh Sóc quay đầu nhìn về phía Trịnh Tinh Lãng, nói: "Tinh Lãng, ngày sau ngươi nhất định phải ở trước mặt lão thất phu Úy Trì Phong Vân kia thay ta hỏi một chút, hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào?"

Câu nói này của Trịnh Sóc vừa ra khỏi miệng, mấy người Tần Trọng Tam dù ngu dốt cũng đã hiểu rõ ý tứ của lão tướng quân, không khỏi một lần nữa sợ ngây người, chén trà trong tay Trịnh Tinh Lãng rơi xuống mặt đất, nát bấy: "Phụ thân. . . . Ngài. . . . Hài nhi. . . ."

"Đêm hôm nay, các ngươi mang theo đội kỵ binh rời khỏi Giáp Tích quan, nơi đây. . . . Đã là tử địa rồi." Nói xong câu đó, dáng vẻ Trịnh Sóc thoáng cái lộ ra vẻ đau thương, già đi rất nhiều.

"Phụ thân!" Trịnh Tinh Lãng vội vàng đứng lên nói: "Hài nhi không đi! Hài nhi tuyệt. . . ."

"Ngươi trước tiên hãy nghe ta nói hết." Trịnh Sóc mệt mỏi phất phất tay nói: "Ta có thể chết trận sa trường, nhưng ta không thể để cho Trịnh gia hủy ở bên trong Giáp Tích quan, Tinh Lãng, ngươi cũng không thể! ! Đệ đệ của ngươi, Tinh Vọng làm người phóng đãng không bị trói buộc, người trẻ tuổi nhiệt huyết một ít là chuyện tốt, thế nhưng hắn luôn ỷ vào thân phận của mình bênh vực kẻ yếu khắp nơi, đắc tội rất nhiều người không nên đắc tội, người như hắn làm một hiệp sĩ du hành bốn phương còn thể được, nhưng làm một gia chủ trung hưng thì không được! Tinh Lãng, Trịnh gia sau này lặng lẽ mất đi, vẫn có thể đại phóng dị sắc, trọng trách này ta chỉ có thể giao cho ngươi!"

Trịnh Tinh Lãng tuổi còn trẻ, liền đảm đương trách nhiệm thống lĩnh kỵ binh Giáp Tích quan, cũng không chỉ ỷ vào thân phận của hắn là con trai trưởng Trịnh gia, mà là bởi vì hắn có thực học! Lý trí của hắn nói cho hắn biết phụ thân mình nói có đạo lý, thế nhưng tình cảm của hắn lại đang nói cho hắn biết, không có khả năng vứt bỏ phụ thân của mình, làm một đào binh khiến cho người ta chửi rủa! Dù sao Trịnh Tinh Lãng là người trẻ tuổi, con người ở trên trời trong khi giao chiến cuối cùng tình cảm vẫn chiếm thượng phong, Trịnh Tinh Lãng vừa định nhảy dựng lên, bỗng nhiên hai cánh tay nặng nề đặt ở trên vai của hắn, đè ép hắn xuống.

Trịnh Sóc vui mừng nhìn Khuất Thành Xuân nói: "Trên thế giới này có hai loại người, đối với loại người như chúng ta mà nói, hùng hồn chịu chết thật sự rất dễ dàng, chịu nhục là là chuyện khó càng thêm khó, nhưng đối với một loại người khác mà nói, tình huống vừa vặn ngược lại. Tinh Lãng, phụ thân biết rõ ngươi, thế nhưng . . . phụ thân già thật rồi, người đã già sẽ trở nên lười biếng một chút, dối trá thêm một chút, cho nên ta chỉ có thể chọn một chuyện dễ dàng để làm, mà giao chuyện khó khăn cho ngươi, Tinh Lãng, ngươi không thể phàn nàn là cha ích kỷ"

Nước mắt Trịnh Tinh Lãng rốt cục nhịn không được tràn ra ngoài mi: "Phụ. . . . Phụ thân. . . ."

"Quốc thù. . . . thù nhà, trọng trách của ngươi quá nặng!" hốc mắt Trịnh Sóc cũng ướt át: "Tinh Lãng, nếu như ngươi có thể làm được, ngươi nhất định phải chặt thủ cấp của lũ tiểu nhân kia, để cho ta cảm thấy an ủi, an ủi những dân chúng chết thảm trong chiến loạn, còn nữa. . . . Đừng quên thay ta hỏi Úy Trì Phong Vân một câu, hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Ta thật sự không rõ .... . . ." Trịnh Sóc biết rõ việc Giáp Tích quan bị công hãm đã trở thành chuyện không thể đảo ngược, vô số dân chúng trôi giạt khắp nơi, chết thảm dưới lưỡi kiếm của kẻ xâm nhập cũng đã là chuyện tất nhiên, Trịnh Sóc thật sự tiếc nuối, vì sao Úy Trì Phong Vân, một người luôn luôn chính trực, lại trở nên âm hiểm như thế này, dám không để ý tới sinh tử của mấy chục vạn dân chúng, tận lực ép mình vào tuyệt cảnh.

Trịnh Tinh Lãng dị thường thống khổ, hắn là một người trẻ tuổi vô cùng có mưu trí dũng lược, lại không thiếu nhiệt huyết, tình cảm của hắn khiến cho hắn thống khổ, mà lý trí của hắn lại khiến cho hắn không thể không áp chế nỗi thống khổ của mình. Câu nói kia của Trịnh Sóc giống như huyết lệ, giống như búa tạ nện trong lòng của hắn, Trịnh Tinh Lãng vô lực phản bác, cũng không tìm được lý do phản bác, điều duy nhất mà hắn có thể làm chỉ là nắm chặt hai nắm tay, cắn nát bờ môi của mình.

"Đại nhân!" Tần Trọng Tam đứng lên nói: "Hãy để cho bọn họ che chở Đại công tử đi thôi, mạt tướng nguyện ý canh giữ ở bên người đại nhân!"

"Một hảo hán cần ba người giúp đỡ, ta lo lắng tương lai của Tinh Lãng ...." Trịnh Sóc thở dài nói: "Nếu có các ngươi giúp đỡ hắn, ta có thể yên tâm nhiều hơn, các ngươi phải biết rằng, đối thủ tương lai của Tinh Lãng là thượng tướng đế quốc Úy Trì Phong Vân ...! Cho nên. . . . Toàn bộ ta cầu các ngươi!"

Tần Trọng Tam á khẩu không trả lời được, sa sút tinh thần ngồi trở lại xuống ghế, hạ thủ Lưu Bội Phàm đột nhiên ngẩng đầu nói: "Đại nhân. . . . Bằng không. . . . Ngài cùng đi cùng chúng ta?"

"Hoang đường!" Trịnh Sóc nở nụ cười nói: "Nếu như ta làm đào binh, thả cho Trát Mộc Hợp tiến vào, Trịnh gia sẽ trở thành đối tượng chửi rủa của dân chúng Cơ Chu quốc! Đến lúc đó cho dù Tinh Lãng có ba đầu sáu tay, hắn cũng không có cách nào chấn hưng Trịnh gia, ngươi không phải khiến cho ta trở thành tội nhân thiên cổ sao?"

Bầu không khí trong mật thất lại lâm vào yên tĩnh giống như chết chóc, không ai có thể tìm được lý do để phản bác Trịnh Sóc.

"Tướng quân khó tránh khỏi trận vong! Bất kể là vì nước, là dân, hay là vì nhà, Trịnh Sóc ta đều tuyệt sẽ không rời khỏi Giáp Tích quan nửa bước!" Trịnh Sóc chậm rãi đứng lên nói tiếp: "Lão phu cả đời sống kiếp ngựa chiến, tự hỏi coi như công tích trác tuyệt, chẳng lẽ các ngươi nguyện ý nhìn lão phu hủy hoại thanh danh chỉ trong chốc lát sao?"

Không một người lên tiếng trả lời, bọn hắn biết rõ Trịnh Sóc vốn chính là một người coi thanh danh quan trọng hơn tánh mạng.

"Các ngươi sẽ thanh toàn tâm nguyện của lão phu, chẳng lẽ vất vả cả đời, cuối cùng muốn lười biếng một lần cũng không được sao?" Trịnh Sóc mỉm cười nhìn quét qua mấy người trong mật thất, cuối cùng đưa ánh mắt rơi vào trên người Trịnh Tinh Lãng.

Coi việc đau buồn chết trận sa trường trở thành là một lần lười biếng, hào khí của Trịnh Sóc không người nào không kính phục, trong mắt mấy người Tần Trọng Tam đều trào nước mắt, Trịnh Tinh Lãng ngồi yên tại chỗ, hàm răng nghiến vào nhau kêu ken két, rồi lại vẫn không thể nói được một câu.

Người tỉnh táo nhất ở trong này chính là Khuất Thành Xuân, hắn lặng lẽ lau đi nước mắt của mình, trầm giọng hỏi: "Đại nhân, theo như lời ngài, Cơ Thắng Liệt cùng Úy Trì Phong Vân đã cầm quân chính Cơ Chu quốc, như vậy. . . . Ngài để cho Đại công tử đi đâu? Mặc kệ chúng ta đi đến đâu cũng không thể chạy thoát được độc thủ của Úy Trì Phong Vân ...!"

"Các ngươi đi Phúc Châu." Trịnh Sóc sớm đã suy nghĩ sẵn mục tiêu trong đầu: "Điện hạ tại nơi đó, hơn nữa. . . . Tiền Bất Ly cũng ở tại nơi đó! Thành Xuân, ngươi không phải cực kỳ tôn sùng Tiền Bất Ly sao? Vừa vặn, ngươi có thể thấy tận mắt nhìn thấy phong thái của Tiền Bất Ly"

"Cuộc chiến ngày đó ở Tuyết Nguyên thành, Lạc Nhật Hạp Cốc, Tiền Bất Ly dụng binh xác thực có thể dùng thần quỷ khó dò để hình dung, thế nhưng. . . ." Khuất Thành Xuân cười khổ một tiếng nói: "Dùng đất Phúc Châu đối kháng Cơ Chu quốc, chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao?"

"Lão phu đã quyết ý muốn lười biếng rồi, loại chuyện này chớ hỏi lại lão phu!" Trịnh Sóc cười ha hả nói: "Đây là chuyện của các ngươi, cũng là chuyện của Tiền Bất Ly, không quan hệ cùng lão phu! Ngày đó Tiền Bất Ly đánh bại Trát Mộc Hợp, vậy mà buông tha Tuyết Nguyên thành, chỉ huy toàn quân xuôi nam thẳng vào Phúc Châu, ta nghĩ. . . . hắn nhất định đã khám phá ra tình thế nguy hiểm! Chỉ bằng vào tầm nhìn xa này, Tiền Bất Ly chưa chắc sẽ thua."

Mấy người Tần Trọng Tam hoặc bi phẫn, hoặc trầm tư, trong lúc nhất thời, không có người lên tiếng nói chuyện.

"Trăm ngàn năm qua, người Cơ Chu quốc ta luôn luôn dũng cảm trong nội chiến, e sợ chiến tranh với bên ngoài! Sau khi các ngươi đến Phúc Châu, nhất định phải nghe theo Tiền Bất Ly điều khiển, dù thế nào cũng không thể được gây nên hành động khách đoạt chủ, nhớ lấy! Nhớ lấy! ! ! Nếu không không cần Úy Trì Phong Vân ra tay đối với các ngươi, các ngươi cũng sẽ suy sụp!" thần sắc Trịnh Sóc trở nên ngưng trọng: "Đỗ Binh cùng Nhiệm Soái vốn đều là quan tướng Giáp Tích quan, ta thấy bọn hắn vô cùng tâm cao khí ngạo, mới điều bọn họ đến Tuyết Nguyên thành, muốn ma luyện một chút khí phách của bọn họ, ai ngờ lại được Giả Thiên Tường trọng dụng, nhãn lực lão gia hỏa kia quả thực lợi hại! Ta hiểu rõ ràng bản tính của bọn họ, Tiền Bất Ly đánh bại Trát Mộc Hợp là chiến lược, có thể ở trong thời gian thật ngắn thu phục Đỗ Binh cùng Nhiệm Soái chính là quyền mưu. Làm thủ hạ của người này, các ngươi vẫn nên vui lòng phục tùng mới tốt, nếu không. . . . Hậu quả khó có thể đoán trước!"

Mấy người Tần Trọng Tam liếc nhau một cái, yên lặng nhẹ gật đầu.

Trịnh Sóc đi đến trước một bức họa, từ trong hốc bí mật phía sau lấy ra một cái hộp màu vàng rồi nói: "Đây là mật chỉ cùng kim bài mười năm trước bệ hạ giao cho ta, vốn là vì đề phòng. . . . Ai, Tinh Lãng, ngươi mang theo mật chỉ này ngày đêm đi gấp chạy tới Phúc Châu, có mật chỉ cùng kim bài trong tay, quan viên dọc đường tuyệt đối không dám ngăn trở ngươi! Tinh Lãng. . . . Ngươi tự trân trọng!" Trịnh Sóc nói tới chỗ này, tiếng nói cũng không khỏi run rẩy.


/110