Dạy Dỗ Công Chúa Nữ Nô

Chương 36 - Vì Sao Nhất Định Phải Làm Loại Chuyện Này

/122


Mộ Thiển Thiển có chút nhụt chí, bản thân nàng đã trải qua nhiều chuyện như thế, tinh thần được rèn giũa đã cứng rắn lên không ít, thế mà lúc này, bị chính sự sợ hãy tận đáy lòng làm cho nó tan thành mây khói.

Hách Liên Tử Câm nhàn nhạt nhìn nàng, nàng cũng nhìn theo hắn không chớp mắt. Biểu cảm của nàng nói cho hắn biết, nàng đang phẫn nộ, hoảng loạn, bất an,... lại có một chút mê muội.

Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng hắn thở dài một hơi, hướng nàng vươn tay:

Lại đây, ngươi vừa mới uống thuốc, hiện tại đến để ta xem mạch.

Thấy nàng lắc đầu cự tuyệt, hắn vươn tay dễ dàng kéo nàng vào trong lòng, đặt nàng nhẹ nhàng ngồi lên đùi hắn.

Thiển Thiển cảm thấy vừa rồi là một trời đất chuyển động, chờ đến khi nàng thích ứng được, ngón tay của Hách Liên Tử Câm đã dừng lại ở động mạnh trên cánh tay nàng. Mạch tượng của nàng mềm yếu vô lực, bệnh tình không tính là nghiêm trọng nhưng tâm phiền ý loạn, tinh thần bất an.

Hắn dời cánh tay giữa chặt hông nàng, đem nàng đang có ý định giãy dụa giam cầm lại trên đùi hắn. Nhìn ánh mắt kinh hoảng của nàng, hắn thở dài:

Ta với Linh Nhi nói chuyện không quá ba câu, ta cũng sẽ không vì người đối xử với nàng ấy như thế mà trả thù.

Nhìn đôi mắt ngập nước của nàng, hắn cuồi yếu ớt:

Nói như thế, ngươi đã hiểu chưa?

Nhưng... Nếu như hắn đối với Linh Nhi không có nữa điểm tình ý, sao lại giữ lại duy nhất nàng ta bên cạnh hầu hạ?

Hắn cứ nhiên nhìn thấy suy nghĩ của nàng, hắn sủng nịnh nhéo mũi nàng, cười ôn nhu:

Có phải bởi vì Linh Nhi phản bội, nên ngươi hiện tại đối với bất cứ kẻ nàng cũng không dễ dàng tín nhiệm? Đến cả ta cũng hoài nghi?

Nàng thật là không phải hoài nghi hắn, chỉ là... nàng căn bản không hiểu hắn. Ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì? Nàng hít sâu một hơi, rốt cục không nhịn được hỏi hắn một câu nghi vấn tận đáy lòng.

Ngươi vì sao đối tốt với ta như vậy? Mọi người đều chán ghét ta, xem thường ta, ngươi vì sao đối với ta lại ôn nhu như thế?

Đông Lăng Mặc bức bách nàng, Hiên Viên Liên Thành khinh thường nàng, các cung nữ tránh né nàng, nàng sao lại không nhìn ra bọn họ đối với nàng vô phần chán ghét, nhưng... vì sao, hắn lại không giống như họ?

Hách Liên Tử Câm nhìn nàng, trong anh mắt hiện lên tia phức tạp, có hoang mang, hoài nghi, thậm chí không vui.

Hắn nghiêm túc hỏi:

Ngươi là ai?

Mộ Thiển Thiển bị hàn ý trong mắt hắn làm cho hoảng loạng, nàng không tự giác muốn trốn tránh, nhưng mà cánh tay hắn mạnh mẽ ở bên hông nàng cứ như gọng kiềm không cho nàng trốn thoát dù chỉ một li. Nàng theo bản năng kéo vạt áo hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt bất an

Ta... ta không biết..

Không biết? Cái này có tính là đáp án không? Nàng nói nàng không phải Thất công chúa? Vậy nàng là ai?

Bàn tay hắn chậm rãi tiến đến cổ áo nàng, dưới ánh mắt ngơ ngác của nàng, hắn bỗng dùng sức kéo một. Xoẹt một tiếng, xiêm y mỏng manh dưới bàn tay hắn bỗng hóa thành từng mảnh hoa tuyết, phiêu dật rơi xuống.

Mộ Thiển Thiển hét lên, cuống quít lấy tay che trước ngực.

Đã sắp xé rách rồi... đừng, không nên như vậy...

Hách Liên Tử Câm hoàn toàn không để ý đến lời cầu xin của nàng, hắn nhẹ nhàng kéo nàng ngã sấp trên dùi hắn, thắc lưng dễ dàng được hắn tháo ra. Nàng bây giờ cứ như một đứa trẻ sơ sinh lõa thể trước mặt hắn.

Một giọt nước mắt khuất nhục chảy xuống, nàng cắn chặt môi, dùng sức nuốt xuống tất cả những bi ai. Vừa rồi vẫn còn hảo hảo tốt với nàng, chẳng lẽ nam nhân, trừ bỏ làm loại chuyện này thì không thể cùng nữ nhân vui vẻ ở chung sao? Vì sao nhất định phải làm loại chuyện này?


/122