Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 354 - Chương 354

/516


- Lý Lan Phong chắc chắn sẽ vào Quân đoàn 23, tớ sẽ thuyết phục cậu ấy.

Lăng Lan trực tiếp trả lời, xong nói tiếp:

- Còn Lý Thì Du, nếu Tề Long còn chưa giải quyết xong tai hoạ ngầm kia, anh ta dù muốn đi cũng không đi được.

Lời này của Lăng Lan làm những người khác nhịn không được đồng tình một phen với Lý Thì Du, khổ thân Lý Thì Du vô tội cứ thế mà đem bán cả đời cho chiến đội Lăng Thiên, làm gì còn có cái gì gọi là tự do.

Tề Long trốn ở một bên âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong lòng tự thôi miên mình: “Mặc kệ, chuyện này hết thảy đều là do chủ ý của lão đại”. Cậu còn nhớ rõ trước kia, lão đại từng lặng lẽ tiêm cho cậu một ống thuốc gì đấy, tuyệt đối có mùi âm mưu.

- Mà Thường Tân Nguyên, lần sau tìm cơ hội hỏi một chút là được, nếu anh ta không chịu, sau này còn có thời gian mấy năm nữa, đủ để chúng ta xuống tay thu phục.

Lăng Lan vuốt vuốt cằm, nghĩ đến tên thiên tài cải tạo cơ giáp kia, ừmm, tuyệt đối không thể để anh ta thoát.

Thu phục? Lăng Lan vừa nói xong, những người khác trong biệt thự đều thống nhất làm một động tác, đó chính là ngẩng đầu lên nhìn hoa văn trên trần nhà, làm bộ cái gì cũng chưa nghe được. Bọn họ là một chiến đội quang minh chính đại, tuyệt đối không phải cái đội ngũ chuyên đi lừa đảo.

Ách, mặc dù có mấy đoàn viên thật sự là nhờ vào hãm hại lừa gạt mới tuyển được, nhưng tổng thể mà nói thì cũng chỉ là số ít. Trong lòng mọi người tự nhắc nhở bản thân mình: tuyệt đối không nên để bị lão đại nhà mình làm hư.

Tầm xế chiều, Lăng Lan chủ động từ trong biệt thự đi ra ngoài, đám người Tề Long còn đang tham gia chương trình huấn luyện chưa trở về, Lăng Lan quyết định đi tạm biệt cha già nhà mình, miễn cho Lăng Tiêu nghĩ ngợi mà thương tâm.

Lăng Lan biết rõ Lăng Tiêu ngàn dặm xa xôi ngụy trang đến trường quân đội, xét đến cùng chính là vì không yên tâm về cô cho nên ông muốn tới đây nhìn tận mắt. Tuy Lăng Lan cho rằng việc làm này của Lăng Tiêu là không cần thiết, nhưng không thể phủ nhận, Lăng Lan thật sự đã cảm động sâu sắc, cô cảm nhận được tình thương và bao dung vô bờ bến của cha dành cho mình. Tuy rằng hai người xa nhau những mười sáu năm, nhưng phải nói cũng bởi vì thế nên Lăng Tiêu càng cố gắng thể hiện với Lăng Lan tình thương yêu ở sâu trong lòng ông. Với tư cách là một người cha, Lăng Tiêu vẫn rất được.

Nhờ hai cha con cùng chung sống nhiều ngày ở trường quân giáo, Lăng Lan đã chấp nhận Lăng Tiêu trong không gian truyền thừa và Lăng Tiêu trong hiện thực là cùng một người. Nếu không phải vì thói quen đeo cái mặt than của Lăng Lan và vì Lăng Tiêu có gương mặt trẻ trung hơi thái quá, có lẽ Lăng Lan đã mở miệng kêu một tiếng “ba ba”, thỏa mãn nguyện vọng bấy lâu nay của Lăng Tiêu.

Đoàn khảo hạch của Lăng Tiêu dường như là đội ngũ cuối cùng rời khỏi trường Đệ Nhất Nam sinh quân giáo, người đến đưa tiễn thật không ít. Có một số người là những quân giáo sinh năm năm đã khảo hạch thành công tiến vào Quân đoàn 23, ví như đám người Hoắc Chấn Vũ, ngoài ra cũng có rất nhiều học sinh năm thấp hâm mộ Quân đoàn 23, thừa dịp không bị cấm ra đây thể hiện một chút, hy vọng gây được chút ấn tượng tốt với mấy vị giám khảo này.

Cho dù họ biết mỗi năm giám khảo tới khảo hạch đều không giống nhau, nhưng nếu lỡ may vài năm sau, những giám khảo đó lại tới khảo hạch thì sao? Mặc dù chỉ có chút hy vọng như vậy, họ cũng không muốn bỏ qua.

Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Chấn Vũ nhìn thấy đoàn trưởng của Quân đoàn 23. Trong thời gian hắn đang khảo hạch, vị đoàn trưởng này cũng chưa từng xuất hiện, dù là kiểm tra công tác hàng ngày cũng là sau khi khảo hạch chấm dứt mới tới. Do Hoắc Chấn Vũ đã lựa chọn vào Quân đoàn 23 nên hắn muốn hiểu biết nhiều hơn, hắn muốn biết vị thiếu tướng này rốt cuộc là một tướng lãnh ra làm sao, có lẽ từ trên người ông ấy có thể tìm được một chút bóng dáng của đại tướng Lăng Tiêu.

Hoắc Chấn Vũ tin tưởng tướng lãnh dưới trướng đại tướng Lăng Tiêu luôn có điểm tương đồng với ngài. Vị thiếu tướng này nhìn qua trông rất trẻ, dù anh ta che mặt kín mít bằng cái mặt nạ to đùng nhưng cũng không thể che giấu điểm này. Anh ta dẫn theo đoàn đi đến quân hạm chuyên dụng của Quân đoàn 23, cũng không trực tiếp đi vào trong quân hạm như các đoàn khảo hạch khác, mà đứng ở bên ngoài, tựa như đang chờ đợi người nào.

Những vị quan quân khác tham dự đợt khảo hạch hình như đã hình thành thói quen: Thiếu tướng mới vừa dừng bước, bọn họ nhanh chóng lựa chọn những vị trí khác vây quanh thiếu tướng, nhóm hai người, nhóm ba người trò chuyện thảo luận với nhau. Không khí có vẻ nhẹ nhàng.

Hoắc Chấn Vũ mới nhìn thoáng qua cũng không nghĩ nhiều, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra sự huyền bí trong đó. Những quan quân khảo hạch nhìn như tùy ý mà đứng nói chuyện với nhau, nhưng thật ra không phải như vậy, bọn họ đang vây quanh để bảo vệ thiếu tướng ở bên trong, mỗi người ở một phương hướng góc độ khác nhau. Có thể nói họ luôn cảnh giác




/516