Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 6: Sinh Nhật

/540


Hồng Diên nhìn tiểu chủ nhân, từ lúc gặp mặt tới giờ, nàng cảm thấy hắn làm việc còn trầm ổn hơn cả người lớn, vậy mà hiện tại lại biến sắc, không biết có việc gì mà hắn lại hô nguy như vậy ?

- Thiếu gia, có chuyện gì ?

- Ta vốn nghĩ rằng bọn họ chưa chuyển nhà, nên định nhờ bọn họ cho ngươi ở tạm một hôm, nhưng hiện tại họ đã đi, ta chưa kịp mua đồ đạc gì, chăn gối cũng không có, tối nay ngươi ngủ lại đây sợ rằng sẽ bị lạnh.

Hồng Diên nghe xong trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, ánh mắt lấp lánh ngấn lệ, nàng cố kiềm chế, nói:

- Thiếu gia, ta từ nhỏ ở gia đình nghèo hèn, thân thể vốn chịu đựng rất tốt, giờ thời tiết cũng không lạnh, buổi tối chỉ cần mặc thêm cái áo, không có vấn đề gì.

Thạch Kiên đành nói:

- Vậy ủy khuất cho ngươi rồi.

Nói xong, liền đưa nàng một ít bạc vụn, nói nàng sáng mai đi ra ngoài mua một ít đồ về, sau đó dặn nàng buổi tối trước khi đi ngủ phải khóa cửa cẩn thận, dù sao nàng một thân một mình ở nhà, phòng ngừa kẻ xấu vẫn tốt hơn.

Hồng Diên nhìn hắn dặn dò nàng như dặn trẻ con, nàng vừa buồn cười, lại vừa cảm thấy ấm áp.

Thạch Kiên trở về Lý phủ thì cũng đã tới giờ Tuất, nếu tính theo giờ của thế giới hiện đại thì khoảng tám giờ, lúc này, bà nội hắn đang đi qua đi lại trong nhà, bộ dạng vô cùng nóng ruột.

Bà nhìn thấy Thạch Kiên trở về liền đi tới trách mắng:

- Cháu ngoan, cả buổi chiều cháu đi đâu, khiến ta tìm mãi.

Thạch Kiên nhìn bà nội, hắn mới chợt nhớ rằng mình mới chỉ tám tuổi, đi ra khỏi nhà lâu như vậy bà nội hẳn sẽ rất sốt ruột, hắn cười nói:

- Bà nội, buổi chiều cháu có việc, quên không nói trước với bà.

Nói xong, hắn đưa bà vào nhà. Tục ngữ có nói, tiền tài không nên để lộ, bọn họ hai người một già một trẻ, nếu để người khác biết có nhiều ngân lượng như vậy, tất sẽ động tâm.

Bà nội nhìn thấy Thạch Kiên lấy ra một đống bạc trắng, bà sốt ruột hỏi:

- Cháu ngoan, chúng ta là người ngay thẳng, cháu trộm bạc của ai, mau mau mang trả người ta.

Thạch Kiên nói đây là tiền bán phối phương sản xuất rượu, bà nội vẫn không tin. Hắn liền lấy ra khế ước, cũng may bà nội còn đọc được, bà cao hứng ôm lấy Thạch Kiên:

- Cháu nội ngoan của ta, rốt cục cũng đã lớn rồi.

Hắn cũng nói cho bà nội biết, hắn đã mua nhà, bà nội hắn nghe vậy rất mừng, định ngay ngày mai sẽ dọn ra ngoài ở, bản thân bà cũng đã chịu đựng mẫu thân Lý Tuệ đủ rồi.

Thạch Kiên cười:

- Bà nội, đừng sốt ruột, ngày mốt là sinh nhật của phụ thân Lý Tuệ, nghe nói lần này Lý gia tổ chức rất long trọng, lúc đó chúng ta sẽ đi chào từ biệt.

Bà nội không hiểu dụng ý của Thạch Kiên, nhưng thấy Thạch Kiên từ sau trận bạo bệnh thay đổi rất nhiều, làm việc có chủ kiến rõ ràng , vì vậy bà cũng đồng ý.

Chiều hôm sau, Thạch Kiên trở lại ngôi nhà mới mua, thấy Hồng Diên đã thu dọn mọi thứ đâu vào đấy, hơn nữa còn mua thêm nhiều đồ dùng sinh hoạt. Chẳng những vậy, nàng còn ghi chép lại mọi thứ rồi giao cho Thạch Kiên kiểm tra rồi trả lại tiền thừa.

Thạch Kiên đưa lại cho Hồng Diên rồi nói:

- Chút bạc vụn này, cho ngươi đi mua một ít quần áo, nữ trang.

Tiểu cô nương khuôn mặt đỏ hồng, chạy tới hôn một cái lên má Thạch Kiên:

- Cảm ơn tiểu thiếu gia

Một tiếng cảm ơn này của nàng phát ra từ nội tâm, mặc dù nơi đây không giàu có như Trương gia, nhưng nàng lại cảm thấy như mình mới từ địa ngục đi tới thiên đường.

Thạch Kiên khổ sở nghĩ:

- Không phải các tiểu cô nương ở Tống triều đều có lối sống hiện đại vậy chứ …..hở chút là…động tay động chân.

Hắn nói:

- Lần sau không được thân mật như vậy, phải biết rằng nam nữ thụ thụ bất tương thân.

Hồng Diên nhìn bộ dạng nghiêm trang của hắn, rốt ruộc quên hết cả tôn ti, bật cười ha hả.

Thạch Kiên nhún vai, sau đó dặn nàng vài việc rồi mới rời đi.

Ngày hôm sau, Lý phủ giăng đèn kết hoa, khách khứa kéo tới rất đông. Hôm nay là sinh nhật bốn mươi tuổi của phụ thân Lý Tuệ, khách nhân rất đông.

Kỳ thật, Tống Triều và thời hiện đại có quan niệm sinh nhật khác nhau, ở thời này, sinh nhật lần đầu là bốn mươi, sáu mươi là đại thọ, tám mươi là đại đại thọ, trăm tuổi lại càng không cần nói. Bốn mươi tuổi, sinh nhật vốn dĩ không cần long trọng như vậy.

Nhưng đây là chủ ý của Lý thị, Thạch gia lụn bại, không thể thông gia, nàng muốn mượn sinh nhật lần này, tung tin, muốn chọn một lang quân như ý cho Lý Tuệ. Theo luật của Tống triều, cấm quan huyện và dân thường thông gia cưới hỏi, nhưng Lý Hằng chỉ là tiết độ sứ, không thuộc phạm vi này. Hơn nữa là một người mẹ, nàng cũng không muốn con gái phải lấy chồng xa.

Lý thị lặng lẽ tung tin, khiến các thân sĩ, nhà giàu mắt sáng ngời, Lý gia vốn là danh môn, Lý Hằng lại là cử nhân, là quan bát phẩm của triều đình, mặc dù chỉ là một chức quan nhỏ, nhưng với người thường cũng rất quan trọng.

Ngày này, gần như tất cả những người có chút uy tín trong thành đều đưa con tới Lý phủ.

Bà nội Thạch Kiên vẫn chưa biết việc này, tuy nhiên hắn ngẫu nhiên nghe được đám tôi tớ trò chuyện vì vậy hắn mới cố ý đợi tới hôm nay mới cáo từ Lý gia.

Rượu qua ba tuần, đồ ăn thưởng thức quá nửa, mọi người bắt đầu thưởng thức ca hát, rất nhiều người hướng Lý Hằng xin chỉ giáo thi từ. Nhưng kỳ thật tất cả đều cố ý khoe khoang. Lý Hằng cũng không để ý, cùng Lý Tuệ đi qua đi lại chào khách khứa, Lý Tuệ còn nhỏ, nàng vốn không biết yến hội lần này là định đoạt vận mệnh chung thân của nàng, vì vậy nàng vẫn không để ý, chỉ hiếu kì nhìn xung quanh.

Quan khách thấy Lý Tuệ mặc dù còn nhỏ, nhưng lại toát ra phong phạm của mỹ nhân, đôi mắt linh động hoạt bát, trong lòng ai cũng rất thích.

Lúc này, một tiểu hài tử chợt xuất hiện.

Thạch Kiên nâng tay bà nội, đi vào đại sảnh, trên lưng có đeo một cuộn giấy lớn. Thạch Kiên gỡ xuống, sau đó đem cuộn giấy trao cho Lý Hằng, nói:

- Chúc bá phụ sinh nhật vui vẻ, chúc bá phụ phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn. Đây là chút lễ vật của vãn sinh.

Lý Hằng không ngờ bà cháu họ lại xuất hiện, xấu hổ nói:

- Đa tạ.

Lý thị ở một bên tức giận hừ lạnh.

Thạch Kiên tiếp tục nói:

- Bá phụ, hôm nay ta còn có một việc muốn nói. Trong thời gian vừa qua, được bá phụ chiếu cố, bà cháu ta cũng đã quấy rầy quý phủ không ít, hôm nay muốn từ biệt bá phụ.

Lý thị nghe vậy tỏ vẻ vui mừng, đi thật cũng tốt, đỡ vướng víu việc lựa chồng cho con gái, cùng lắm cho các người ít ngân lượng là được.

Lý Hằng nói:

- Cháu, lão phu không có ý đuổi các người, sao lại muốn rời đi.

Thạch Kiên nói:

- Bá phụ và gia phụ tình như thủ túc, bởi vậy trước khi lâm chung gia phụ đã nói, nếu khó khăn thì nương nhờ bá phụ. Có điều hai bà cháu ta làm phiền cũng đã lâu, mặc dù gia phụ và bá phụ là tri âm chi giao, nhưng cũng chưa tới mức như Khổng Dung, Nguyên Bá, là anh em kết nghĩa, chưa tới mức sinh tử chi giao. Thêm vào đó, phu nhân có chút hiểu lầm với vãn sinh, mắng ta là công tử bột, lợi dụng bá phụ, bá phụ lại là một vị quan thanh liêm, không tham tiền tài, nhà còn có nhiều người. Bà cháu ta cũng đã suy nghĩ kỹ, và quyết định rời khỏi quý phủ, giảm bớt gánh nặng cho bá phụ.

Mọi người nghe thiếu niên chậm rãi nói, ban đầu cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng nghe hắn nói thì thầm hiểu. Thạch gia khốn cùng ở nhờ Lý phủ, nhưng bị Lý thị dèm pha, có điều Lý thị chửi bới một đứa nhỏ như vậy, cũng thật quá đáng.

Lý thị đứng đó thấy Lý Hằng trừng mắt nhìn mình, chỉ biết cúi đầu im lặng.

Lý Hằng nói:

- Đó là do bá mẫu nói sai

- Vãn sinh cũng hiểu, nhưng thực sự ta không muốn có thêm va chạm, hơn nữa ăn nhờ ở đậu cũng không mấy dễ chịu. Hôm nay chúng ta rời khỏi quý phụ, ngược lại còn có thể giữ lại được thâm giao giữa bá phụ và tiên phụ.

- Nếu cháu đã quyết, lão phu cũng không ngăn cản. Người đâu, lấy năm mươi lạng bạc tiễn chân.

Chiêu thức này của Lý Hằng quả thực vô cùng cao tay, 50 lạng bạc không phải là một số lượng nhỏ, đủ cho bà cháu Tôn Nhị sống một thời gian. Phải biết rằng, một nô tì như Hồng Diên cũng chỉ như vậy mà thôi.

- Bá phụ, không cần. Phụ thân trước khi mất đã dạy ta, dù đói chết cũng không được ăn xin.

Một câu nói này khiến Lý Hằng biến sắc, hắn lại nói tiếp:

- Đương nhiên, ý của bá phụ là ý tốt, không thể xem như ăn xin.

Một câu nói của hắn khiến mọi người không biết nên khóc hay nên cười, tất cả đều cảm thấy từ ngữ, cách ăn nói của thiếu niên này thật kinh người, khiến người nghe không thể đoán được dụng ý của hắn.

- Có điều, quân tử mến tài, lấy ân báo ân. Có người sinh ra không tài giỏi, nhưng chết cũng phải chết cho oanh liệt. Thạch gia chúng ta hôm nay sa sút, cũng sẽ không bỏ nguyên tắc làm người. Ta và bà nội từng nương tựa quý phủ một đoạn thời gian, nhưng cũng là dùng mồ hôi và máu để đổi lấy.

Nói xong, hắn nâng tay bà nội, bàn tay đầy vết chai, nứt nẻ, nhẹ nhàng vuốt ve.

Các quan khách mặc dù đa phần tới đây đều là có chủ ý với Lý tiểu thư nhưng nghe xong, sống mũi đều cảm thấy cay cay, thầm mắng Lý Hằng thậm tệ. Lý Hằng lúc này ngượng ngùng, ánh mắt cố gắng không nhìn vào đôi bàn tay kia.

Thạch Kiên vẫn không dừng lại, tiếp tục nói:

- Năm đó bá phụ và gia phụ cùng làm quan, đúng là môn đăng hậu đối, hai người cũng đã chỉ hôn cho ta và Tuệ tiểu thư. Nhưng hiện tại, Thạch gia như sông đang cạn, vãn sinh cảm thấy mình không xứng với Tuệ tiểu thư, vì vậy hôm nay muốn nhân dịp này hủy bỏ việc hôn nhân.

Nói xong, hắn lấy ra hôn ước hai nhà viết lúc trước, thiêu hủy tại chỗ.

Tất cả tân khách hôm nay đều vì Lý tiểu thư mà tới, nhưng việc chỉ hôn của Lý gia và Thạch gia ai cũng biết. Nếu Thạch gia không biết xấu hổ, chết sống duy trì thì quả thực là khó khăn rất lớn cho bọn họ, hiện tại, nhìn thấy thiếu niên này thiêu hủy hôn ước, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ rất ít người nhìn ra rằng, Thạch Kiên dù tuổi nhỏ, nhưng nói chuyện thực rất trầm ổn, khí khái hơn người, tất không phải vật trong ao.

- Hiền tế, không cần phải như thế

Tới lúc này, thấy Thạch Kiên thiêu hủy hôn ước, Lý Hằng mới đổi giọng, gọi hắn là hiền tế.

Lý Tuệ mặc dù không hiểu chuyện, nhưng lúc này cũng mơ hồ hiểu ra, nàng đi tới, khóc lóc nói:

- Kiên ca ca, ngươi không muốn ta sao….

Thạch Kiên biết vị tiểu thư này vô cùng tốt với hắn, thứ mà hắn lưu luyến nhất ở đây cũng chỉ có nàng. Hắn vuốt vuốt mái tóc của nàng, nói:

- Tuệ tỷ, chúng ta là thanh mai trúc mã, khi còn nhỏ có thể vô tư chơi đùa, thực đẹp, nhưng điều đó chỉ có thể khi hai nhà tương xứng, khi lớn lên ngươi sẽ hiểu lời ta nói, không phải ta không cần ngươi, mà là tại gia đình ta hiện tại khốn quẫn, chúng ta như thiên nga và cóc ghẻ, ngẫu nhiên ở cùng một chỗ, nhưng không thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ được.

Nói xong, hắn thở dài, tiếng thở dài của hắn khiến tất cả mọi người đều cảm thấy buồn.

Thạch Kiến mở một cái bọc ra rồi nói:

- Bá phụ, đây là sách mà tiểu thư lấy từ thư phòng bá phụ cho ta mượn xem, giờ ta trả lại.

Tất cả mọi người thầm thở dài, thiếu niên này tính tình cương liệt, dù bần hàn cũng không màng ngân lượng của Lý Hằng, thậm chí cả mấy quyển sách cũng mang trả lại.

Lúc này, chợt một tên thanh niên đứng lên, cười nói:

- Tiểu tử ngươi cũng biết đọc sách sao ?

Mọi người nhìn lại, thấy hắn chính là Giang công tử con trai thứ của một cử nhân trong thành, năm nay mười ba tuổi, mặc dù cũng mơ hồ hiểu một chút, nhưng thấy lời nói của Thạch Kiên dường như khiến Lý Hằng không thoải mái nên cố tình đứng dậy, nghĩ muốn tranh thủ chút cảm tình của Lý Hằng.

Thạch Kiên nhìn hắn rồi cười, rồi đi tới bên cạnh hắn, nhìn một bài thơ để cạnh cười nói:

- Vị công tử này, bài thơ ngươi làm cũng khá.

Thiếu niên kia nghe xong đắc ý, ưỡn ngực cười

Thạch Kiên nói tiếp:

- Bá phụ, hôm nay là sinh nhật người, không biết cháu có thể uống một chén ?

Lý Hằng tuy trong lòng không vui, nhưng dù sao trước kia hắn và phụ thân Thạch Kiên có quan hệ rất tốt, mặc kệ là tốt thật hay giả, nhưng hôm nay Thạch Kiên chủ động đốt hôn ước, trước mặt mọi người hắn cũng không thể hẹp hòi, liền sai người mang rượu tới.

Thạch Kiên ngửa cổ giả bộ uống rồi nói:

- Các vị, may ngày trước ta cũng làm được mấy bài từ, mạn phép xin được bêu xấu.

Hắn lấy giấy và bút của Giang công tử, bàn tay hoa mỹ vẽ từng nét lên giấy


/540