Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 96 - Chương 96

/109


Đêm đen như mực, gió ào ào rơi rụng những chiếc lá thu, bóng cây trước cửa sổ lay động ma mị như đang giương nanh múa vuốt, làm một đôi chim yến dưới mái hiên giật mình bay đi.

Lại là một đêm không ngủ, Hân Duyệt lặng yên đứng trước cửa sổ chờ tin tức, Quỹ Họa cũng đứng hầu một bên không chịu đi nghỉ ngơi. Hân Duyệt nhìn ra được nàng còn lo lắng cho Sở Nhất Nặc hơn cả mình, bên người có nữ tử xinh đẹp còn si tình như vậy mà lại thờ ơ, xem ra hắn cũng là một người sơ ý vô cùng.

Hừng đông dần sáng, có tiếng bước chân vang.

Hân Duyệt chạy đến, trùng hợp ngã vào lòng người vừa bước vào cửa, Sở Nhất Nặc thét lớn một tiếng, đối với sự yêu thương nhung nhớ này cũng không hưởng thụ cho lắm.

Cảnh giác hắn khác thường, giương mắt nhìn mặt hắn. Cho dù ánh sáng không rõ ràng cũng có thể nhìn ra mấy phần tái nhợt, vài phần mỏi mệt.

“Huynh làm sao vậy, có phải bị thương không, chàng đâu?”

“Thật ra nàng chỉ quan tâm hắn thôi đúng không.” Hắn lắc mình vào cửa, ngồi vào ghế trên.

Hân Duyệt muốn rót chén trà cho hắn, lại bị Quỹ Họa đoạt trước.

“Chuyện ta đồng ý với nàng tất nhiên sẽ làm được, hắn vẫn còn sống.”

Hân Duyệt thở phào nhẹ nhõm, hắn có thể sống trở về là tốt rồi, nhưng còn sống trở về là sao, không phải là bị thương rất nặng, đã đánh mất nửa cái mạng chứ.

Sở Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn nàng bất ngờ thay đổi sắc mặt, đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Oa” Phun ra một ngụm máu tươi.

Phun trên nền đá màu trắng, nàng kinh ngạc nhìn thấy máu đen.

“Trang chủ, người sao vậy?” Quỹ Họa phẫn hận trừng mắt nhình Hân Duyệt, lấy khăn đưa cho Sở Nhất Nặc.

“Huynh...... Không sao chứ?” Nàng cũng sợ.

Trong phòng đột nhiên xông vào một đám người, một lão già râu tóc trắng nhanh chóng điểm lấy mấy đại huyệt trên người hắn, một Hắc y nhân tóc che nửa mặt bắt mạch cho hắn, hai mắt chợt trợn trắng. “Xoẹt” Một tiếng xé mở áo của hắn, chỗ đó đã đen như mực, còn có máu đen từ một lỗ nhỏ chảy ra.

“Ta giết ngươi.”

Hân Duyệt đột nhiên cảm thấy chân không chạm đất, trên cổ bị một bàn tay to siết chặt, liền ngất đi.

Mở mắt ra thì nàng đã nằm ở trên giường, Quỹ Họa đứng hầu một bên.

“Sở Nhất Nặc đâu?” Giãy dụa đứng dậy.

“Trang chủ đã được đưa đến giường băng trong Hàm băng động, như vậy có thể trì hoãn độc phát.” Nàng lạnh lùng đáp.

“Độc phát? Hắn trúng độc gì vậy? Mang ta đi nhìn hắn.”

“Độc gì ư, nói cho ngươi có ngươi có tác dụng gì, ngươi có thể giải sao? Trưởng lão nói, không cho ngươi đi gặp ngài.” Quỹ Họa nói chuyện với nàng rất không nể mặt.

Yên lặng thở dài, do mình hại Sở Nhất Nặc thành như vậy, tất nhiên cả sơn trang trên dưới đều hận nàng thấu xương.

Cửa phòng mở ra, một đại hán hắc y tiến vào, Hân Duyệt nhận ra đó là đại hộ pháp bóp cổ nàng, nên bất giác rụt lại phía sau một chút.

Hắn khinh miệt hừ một tiếng: “Trang chủ muốn gặp ngươi.”

Sở Nhất Nặc nằm trên giường băng trong Hàm băng động sắc mặt xanh đen,□ vai phải màu đen đang lan ra, im lặng nằm nơi đó, nhìn không ra một chút thần thái ngày xưa.

“Sở Nhất Nặc, sao huynh lại có thể như vậy, không phải huynh võ công cái thế hay sao. Huynh đừng hù dọa người ta như vậy được không? Đều là ta không tốt, là ta hại huynh. Sở Nhất Nặc......” Hân Duyệt vô cùng tự trách, vốn người ta đang yên đang lành, nay lại thành như vậy. Hắn còn như vậy, cũng không biết Tề Vân Đình sẽ như thế nào nữa. Nước mắt không chịu thua kém tranh nhau chảy xuống, giống như chuỗi trân châu bị đứt rơi từng hạt xuống người Sở Nhất Nặc.

“Đừng sợ, ta không sao.” Hắn chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mặt dịu dàng như vậy -- oan nghiệt mà!

Trưởng lão đầu bạc thở dài, hỏi: “Quỷ y, có phương pháp giải không?”

Người tóc che nửa mặt đáp: “Huyết cổ quá nặng, chỉ có đổi máu.”

“Đổi máu?” Mọi người đều kinh ngạc.

Đại hộ pháp bước lên giành trước: “Quỷ y, để ta.”

Vài hán tử tinh tráng đều tiến lên, thỉnh cầu đổi máu cho trang chủ.

Quỷ y lắc đầu: “Chỉ có máu cực âm mới được.”

Đại hộ pháp bừng tỉnh đại ngộ: “Cực âm, chẳng phải nói trong trang này toàn bộ máu nam nhân đều không dùng được, phải dùng máu nữ nhân mới được?”

Hân Duyệt xông lên phía trước: “Để ta.” Cùng lúc đó Quỹ Họa cũng tiến đến bên cạnh yêu cầu được đổi máu.

“Ngươi cứ để ta đi, bằng không ta sẽ áy náy cả đời, xin ngươi!” Hân Duyệt tranh giành tiến lên phía trước.

Quỷ y gật gật đầu, đi đến trước mặt Sở Nhất Nặc, dùng ngân châm châm lên

/109