Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 94 - Chương 94

/109


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta vẫn là không thích vợ chồng không có JQ

“Ý nhi, con xem Thanh nhi người ta chững chạc chưa kìa, con là tên tiểu sắc lang, giống ai đây?” Hân Duyệt lau nước miếng trên mặt.

“Giống ai? Không giống mẹ thì là giống cha thôi.” Vân Hải cười điên cuồng, không để ý ánh mắt viên đạn của đại ca bắn qua đây, Quách Diệp và Giang Lăng mím miệng nghẹn cười.

Tề Mãn Thanh im lặng đứng trên mặt đất, trong nháy mắt nhìn một đám người. Phụ thân mỗi ngày đọc sách, mẫu thân sức khỏe không tốt, mỗi ngày nó đều đi theo bà vú chơi đùa, rất cô đơn, vui vẻ nhất chính là đại nương mang theo Ý nhi, Phong nhi đến chơi với nó.

Người một nhà ngồi vây quanh bàn ăn cùng ăn bữa tối, Ý nhi cầm một viên bánh chẻo ném lên người Thanh nhi. Thanh nhi ấm ức, cái miệng nhỏ trề xuống báo hiệu muốn khóc, Thu Sương mới khuyên bảo: “Thanh nhi, con là ca ca, bị đệ đệ đánh một chút thì tính làm gì.”

Hân Duyệt mới cầm một viên bánh chẻo bỏ vào tay Thanh nhi: “Nè, Thanh nhi ném nó đi.”

Dưới ánh mắt cổ vũ của đại nương, nó ném bánh chẻo về phía Tề Mãn Ý, tiểu tử kia một tay bắt lấy, cười ha ha.

Phong nhi nhìn hai đứa kia chơi vui, cũng vỗ tay nhỏ bé cười, Tề Mãn Thanh cũng ngượng ngùng nở nụ cười.

“Ôi chao, đúng rồi, hôm nay vừa vặn mọi người đều ở đây, năm trước mẹ nói phải đính hôn cho Vân Hải, các ngươi thấy thế nào.” Hân Duyệt bỗng nhiên nhớ tới chuyện ong bướm náo loạn ở Duyệt Lăng ký.

Tề Vân Đình gật đầu: “Việc này là nên làm.”

Vân Thụ nói: “Đại ca, đại tẩu phải lo nhiều hơn rồi, dù sao đệ cũng không biết được ai cả.”

Vân Hải cầm chén đẩy: “Đệ ăn no rồi, mọi người ăn từ từ.”

Tề Vân Đình kéo áo hắn, bắt quay trở về: “Đệ còn tính trốn tránh đến chừng nào, nói rõ ràng đệ muốn tìm người ra sao, tìm được rồi còn đi cầu hôn.”

Vân Hải bất đắc dĩ: “Đệ không yêu cầu, mọi người nhìn mà làm đi.”

“À, Chúc Niễu Niễu kia ta thấy không tệ, môn đăng hộ đối, lại là biểu muội của Thu Sương, tương lai chị em bạn dì ở chung cũng tốt.” Hân Duyệt bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.

“Cô ta?” Vân Hải nhe răng: “Coi như xong, ta còn muốn sống mà. Để cho ta nghĩ kỹ rồi sẽ nói với mọi người.” Lòng bàn chân chạy nhanh như bôi dầu.

Giang Lăng và Quách Diệp đều yên lặng ăn cơm.

Hân Duyệt liếc mắt nhìn Tề Vân Đình ý nói là làm sao bây giờ, hắn không thèm để ý cười: “Tiểu tử này còn chưa có người trong lòng, đệ ấy không vội chúng ta gấp cái gì.”

Ba ngày không gặp bọn nhỏ, Hân Duyệt không đi Duyệt Lăng ký, mà là ở nhà chơi cùng bọn nhỏ.

Quản gia báo lại: “Đại thiếu nãi nãi, có vị Chúc tiểu thư muốn tới thăm nhị thiếu nãi nãi.”

“A, đó là biểu muội của Thu Sương, để cô ấy vào đi.”

Không bao lâu sau, sau hoa viên xuất hiện bóng dáng liễu yếu đào tơ kia: “Đại tẩu, ta mang điểm tâm của Quế Hương trai ở kinh thành tới cho biểu tỷ, cố ý mang tới cho đại tẩu một phần.”

Hân Duyệt ngây người, nói tóm lại là cũng không nên nhận hối lộ đúng không, đến lúc đó mà chưa làm xong việc cho người ta thì......

Nàng đã chiếc hộp tinh xảo ra, cầm lấy một khối đưa Phong nhi, tiểu nha đầu kia thích đồ ngọt, ăn đến ngon lành.

Nếu không có cách nào từ chối thì đành nhận vậy: “Đa tạ, Tiểu Nghiên đem túi hương ta mang về từ Tô Châu đến cho Chúc tiểu thư.”

Quản gia lại đến báo: “Đại thiếu nãi nãi, thiên kim huyện lệnh Triệu Chỉ Lan Triệu tiểu thư cầu kiến.”

Chỉ Lan? A, là cô nương ngày đó y phục bị nước trà làm ướt, chỉ có điều không nghĩ tới nàng là thiên kim huyện lệnh. “Mời nàng vào đi.”

Triệu tiểu thư chân thành mà đến: “Đại thiếu nãi nãi hữu lễ, Chỉ Lan đã giặt sạch y phục người cho mượn, chỉ là đồ mặc rồi không tiện trả lại, quần áo này là ta sai tú nương may theo kích thước kia, hoa văn thêu ở trên là Chỉ Lan tự mình làm, không biết đại tẩu có thích không.”

Đại thiếu nãi nãi -- đại tẩu, từng bước tiếp cận kìa.

Trong lòng âm thầm kêu khổ, trên mặt cũng không thể không tươi cười: “Chỉ Lan tiểu thư khách sáo quá, ôi! Tay nghề thêu thật tốt, thật sự là huệ chất lan tâm.”

Sau




/109