Dạ Thiên Tử

Chương 5: Con cá bơi tới chân trời xa xăm.

/219


Diệp Tiểu Thiên giấu kỹ di thư của Dương Lâm, ra khỏi nhà giam, vái chào mấy quan sai Hình bộ bên ngoài cửa lao, cung kính cám ơn:

- Mấy vị ca ca, làm phiền các vị phải đợi rồi.

Mấy quan sai gật đầu với hắn rồi vào trong nhà lao.

Có ngục tốt đã nhận được tin từ trước nên giờ chạy đến, mấy quan sai Hình bộ vừa đi, Lão Ngưu canh cổng nhà lao đã tới bên cạnh Diệp Tiểu Thiên. Lão Ngưu này hơn năm mươi tuổi, đã từng làm việc nhiều năm với Diệp Tiểu Thiên. Thấy lão, hắn vội vàng gọi:

- Ngưu thúc!

Lão Ngưu gật gật đầu, nói với hắn:

- Ta có nghe nói chuyện nhà ngươi rồi. Tiểu Thiên, ngươi là đứa con có hiếu, ôn hòa thiện lương, hiếu thuận cha mẹ, tôn kính trưởng bối, có thể nói cái gì cũng tốt. Có những khi, còn tốt đến mức... khờ như một con lừa.

Diệp Tiểu Thiên cười như một đại cô nương e thẹn, không thấy nét nào giống con lừa.

Lão Ngưu lại tiếp tục ân cần dạy bảo:

- Đương nhiên, bây giờ ngươi lớn rồi, đã lâu không còn khờ nữa, có điều, đi ra ngoài sẽ không giống như trong nhà lao chúng ta đâu. Ngươi ra ngoài cần quan sát cẩn thận, nói chuyện với người khác chỉ nói một phần ba suy nghĩ thôi, không thể dốc hết suy nghĩ ra được. Còn nữa, nếu có gặp chuyện gì không hợp ý, cũng không được lao đầu vào như một con lừa, nghe chưa?

Diệp Tiểu Thiên khách khí nói:

- Lão Ngưu, thúc nói rất đúng, nhất định Tiểu Thiên sẽ không hành động như một con lừa.

- Ừ, ừ, ừ.

Lão Ngưu còn còn chưa ừ xong đã bị một đoàn canh ngục trong gian số 1 đẩy dạt sang một bên. Hai ngục tốt cao lớn một trái một phải đặt lên hai vai Diệp Tiểu Thiên, như đầu trâu mặt ngựa đẩy hắn ra ngoài.

Một canh ngục nói:

- Lão đại, ngươi muốn đi xa cũng chẳng sao, huynh đệ chúng ta không cần lo lắng gì hết. Với nội tâm của ngươi, ngươi có thể lừa người khác cam tâm tình nguyện nhảy xuống hố phân cũng cảm thấy là ngươi muốn tốt cho họ, làm sao bị ai bắt nạt được...

Diệp Tiểu Thiên cả giận:

- Nói bậy, ta mà đen tối vậy sao?

Đám canh ngục trăm miệng một lời đáp:

- Đen! Rất đen! Đen đến mức đưa tay không thấy được năm ngón!

- ...

Một canh ngục khác nghiêm mặt nói:

- Lão đại, đương nhiên ngươi rất đen tối, nhưng cũng rất tốt. Ngươi là người trượng nghĩa, có trách nhiệm, chúng ta đều phục ngươi. Lần này ngươi đi, các huynh đệ rất nhớ, để chúng ta tiễn ngươi.

Diệp Tiểu Thiên cảm động, dừng chân quay lại chắp tay nói với mọi người:

- Các vị huynh đệ, ý tốt ta xin nhận. Chuyện ngày mai, hôm nay làm, chuyện hôm nay, lập tức làm. Đã phải đi, lề mề làm gì nữa. Hôm nay ta phải rời đi, tiệc rượu tiễn biệt không kịp uống, ta chờ uống rượu đón gió của các huynh đệ.

Đám canh ngục thấy hắn còn muốn đi gặp Ti Ngục Quan, còn một số việc cần bàn giao, thấy hắn đã sắp xếp hành trình đâu vào đấy, cũng không giữ lại nữa, bèn dừng chân chắp tay chào hắn.

- Lão đại, thuận buồm xuôi gió!

- Lão đại, đi sớm về sớm!

Một ngục tốt nhanh nhẹn cầm dúi một cây gậy vào tay Diệp Tiểu Thiên.

Hắn ngạc nhiên hỏi lại:

- Cái gì đây?

Gã canh ngục kia đáp:

- Lão đại, nếu ngươi ra ngoài không sống được thì cây gậy này có thể thay Đả Cẩu Bổng được.

Đám lính canh ngục cười ha hả, Diệp Tiểu Thiên cũng cười mắng:

- Cút đi! Diệp Tiểu Thiên ta có thể lăn lộn trong cái thiên hạ nhỏ là thiên lao này mà phong sinh thủy khởi, ra thiên hạ lớn cũng có thể oai phong lẫm liệt. Chờ xem, không có được đại phú đại quý, Diệp Tiểu Thiên ta không quay lại!

- Tốt! Có chí khí!

- Tốt, rất tốt!

- Lão đại, chúng ta sẽ chờ ngươi áo gấm về nhà!

- Lão đại nói đúng lắm, đi đến đâu ngươi cũng là nhân tài của phòng giam chữ Huyền số 1 của chúng ta!

Diệp Tiểu Thiên nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, từng nụ cười trên khuôn mặt dần nhạt đi, tập trung nhìn thật lâu, đột nhiên quay người lại, bước ra vài bước, ngừng mỉm cười, giơ tay với người phía sau, nắm chặt nắm tay bước tới gần áp phòng của Ti Ngục Quan Lưu Dũng.

Trong áp phòng của Ti Ngục Quan Lưu Dũng, Lưu ti ngục ngồi sau bàn, hơi nhíu mày, nghe Diệp Tiểu An nói với mình về mục đích tới đây. Diệp Tiểu An nhát gan thật thà, vừa thấy đôi mày của Lưu ti ngục cau lại, quan uy ngời ngời thì vội vàng lo lắng, càng cảm thấy hụt hơi, nói chuyện càng cà lăm, khiến cho Lưu ti ngục càng thêm khó chịu.

Thực ra Diệp gia chỉ cần có nam nhân làm cai ngục là được, ai tới cũng không quan trọng. Chuyện thế này cũng không khó xử lý, Lưu ti ngục cũng không có lý do phản đối. Chỉ là Tiểu An thật thà chất phác, kém xa huynh đệ Tiểu Thiên lanh lợi của gã nên Lưu ti ngục rất không hài lòng.

Thấy Diệp Tiểu Thiên đến, Lưu ti ngục chẳng nể nang gì mà nói với Diệp Tiểu An:

- Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nói chuyện với huynh đệ của ngươi.

- A...

Diệp Tiểu An cười thật thà, quay lại thấy Diệp Tiểu Thiên, lại cười với đệ đệ, sắc mặt vừa hơi cảm kích vừa hơi thẹn thùng. Diệp Tiểu Thiên thân thiết vỗ vỗ vai đại ca, không thấy một chút câu nệ nào khi đối diện với Lưu ti ngục.

Diệp Tiểu An nhẹ nhàng đi ra ngoài, lại rón rén khép cửa lại.

Cửa phòng vừa đóng, Lưu ti ngục liền nhíu mày nói với hắn:

- Cha ngươi già rồi nên hồ đồ hay sao? Đứa nhỏ Tiểu An này thành thật như vậy, đến nơi này không sợ thiệt thòi sao? Nó có thể làm cái gì? Có phải cha ngươi ép ngươi nhường chỗ không? Nói đi, bổn quan sẽ làm chủ cho ngươi.

Diệp Tiểu Thiên cười đáp:

- Đa tạ đại nhân nâng đỡ, việc này Tiểu Thiên cam tâm tình nguyện. Đại nhân, tuy đại ca ta chân thực chất phác, không phải người đắc lực để sai sử, nhưng cũng vì y trung thực tận tâm nên quyết sẽ không làm nên chuyện gì xằng bậy, làm hỏng việc của đại nhân. Sau này kính xin đại nhân chiếu cố đại ca ta hơn một chút, có ngài quan tâm, còn ai dám khi dễ y. Còn tiểu tử, theo đại nhân nhiều năm như vậy, cũng không đến mức ra ngoài không kiếm nổi cơm ăn. Một ngày kia nếu tiểu tử có chút danh tiếng tuyệt đối sẽ không quên ân điển của đại nhân ngài.

Sắc mặt Lưu Dũng hòa hoãn lại, y mỉm cười:

- Tiểu tử Tiểu Thiên ngươi rất biết ăn nói! Nếu vậy, bổn quan cũng sẽ không làm kẻ ác! Vậy đi, ngươi ra ngoài va chạm cũng tốt, nghe nói sang năm thiên lao sẽ mở thêm, đến lúc đó, nếu thiếu lính canh ngục, bổn quan sẽ gọi ngươi về.

Diệp Tiểu Thiên nghe vậy thì mừng rơn, vậy không phải là có đường lùi rồi sao? Hắn vội vàng khom người tạ ơn:

- Đại nhân đối với tiểu nhân ân trọng như núi, tiểu nhân suốt đời không quên!

Lưu ti ngục cười ha ha:

- Xưa nay ngươi vẫn thông minh lanh lợi, bổn quan rất thích, đương nhiên không muốn bỏ ngươi. Ngươi chỉ cần làm tốt cho bổn quan, chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi.

Diệp Tiểu Thiên thầm oán: “Đi theo ngươi cũng không biết tốt được bao nhiêu đây. Chỉ cần ngươi bớt đi cho ta một chút hiếu kính, không đến mức vơ vét hết chút tiền tài mỗi tháng ta vất vả kiếm được đến không còn gì đã coi như không bạc đãi ta rồi”.

Cho dù nghĩ vậy nhưng đương nhiên hắn không dám thể hiện ra chút nào.

Khi Diệp Tiểu Thiên cúi đầu khom lưng nói lời cảm tạ, cửa phòng đột nhiên mở ra, mấy quan sai áo xanh mũ quả dưa xông tới. Tuy nhìn rõ trước mắt chỉ có hai người nhưng vẫn liên tục quét mắt khắp phòng, sau đó, một người mới hếch mũi lên hỏi:

- Ai là Lưu Dũng?

Lưu ti ngục chậm rãi đứng lên, chần chừ đáp:

- Là bổn quan, các ngươi là...

Lúc này, từ đằng sau đoàn quan sai, một người bước vào. Lưu ti ngục nhận ra đó là quan Đề lao đứng đầu Thượng ti La Triển, lại càng ngạc nhiên. Lưu ti ngục vội chắp tay chào:

- La đại nhân, mấy vị này là...

La Đề lao trầm mặt:

- Lưu Dũng, mấy vị này là quan sai Đô Sát Viện, có việc tìm ngươi.

Đầu lĩnh sai dịch kia dựng ngón tay cái, kiêu ngạo thông báo:

- Chúng ta phụng lệnh Bộ Đường đại lão gia đưa ngươi đến hỏi mấy câu. Đi thôi!

Vừa dứt lời, hai quan sai tiến lại hai bên y, tròng gông sắt lên cổ y rồi đưa đi.

Lưu ti ngục thảng thốt:

- Cái này... cái này... cái này là thế nào? La đại nhân, La đại nhân, vì sao Đô Sát Viện muốn hỏi ta?

Một sai dịch nóng nảy quát lên:

- Đừng có nói nhảm. Chỉ một ti ngục nho nhỏ dám vi phạm vương pháp, tùy ý thu hối lộ, chuyển tin cho phạm nhân bên trong ra bên ngoài, giờ còn dám giả vờ giả vịt. Nếu không có chứng cứ rõ ràng, Bộ Đường đại nhân đến làm mưa làm gió à?

- Đi, đi mau!

Mấy quan sai Đô Sát Viện tới vội vàng, đi cũng vội vàng, như một cơn gió cuốn Lưu ti ngục đi. La Đề lao như không thấy Diệp Tiểu Thiên, sau khi Lưu ti ngục bị dẫn đi, chỉ hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài sắp xếp người tiếp quản vị trí của Lưu Dũng.

Diệp Tiểu Thiên ngơ ngác đứng ở đó, nửa ngày sau trong đầu mới xuất hiện một ý niệm, tim nảy lên một cái: “Lưu ti ngục là lãnh đạo trực tiếp của mình, vừa rồi còn nói muốn mình đi theo, kết quả đã lập tức xảy ra chuyện. Không phải là lời nguyền rủa lảm nhảm của lão bịp bợm họ Dương kia thiêng là thật sao? Không phải, cho dù có thiêng thật, nhưng ta còn chưa ra khỏi kinh thành, đương nhiên còn chưa nói đến phạm vi trong lời nguyền.”

Diệp Tiểu Thiên nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, vững tin việc này không quan hệ với mình mới khe khẽ thở dài, nhìn cánh cửa vẫn đang khe khẽ lay động đầy thương cảm:

- Lưu ti ngục là một người tốt, sao lại bị bắt được. Chuyện lão đồng ý với mình còn chưa xử lý xong...

Lưu ti ngục bị bắt, con đường lùi từ trên trời giáng xuống không còn nữa, Diệp Tiểu Thiên chỉ có thể dồn hết hy vọng của mình vào năm trăm lạng bạc ròng, thấp thỏm bất an tính toán ước mơ vô hạn có thể ra khỏi thành Bắc Kinh.

Hắn giống như một con cá nhỏ từ khi mới sinh vẫn ở trong một cái ao nhỏ, từ kích thước của một cây kim mà lớn lên bằng một ngón út, vẫn sống trong vùng nước an tĩnh đó. Hắn quen thuộc từng đồng cỏ từng nguồn nước, từng hòn sỏi từng cục đá của nơi này.

Nhưng đột nhiên đến một ngày dòng nước vận mệnh đưa nó ra biển lớn, khiến cho con cá nhỏ bắt đầu cảm thấy sợ hãi không rõ nguyên nhân, bắt đầu thăm dò thế giới mới hoàn toàn xa lạ.

Không nghi ngờ gì, khả năng thích ứng của Diệp Tiểu Thiên rất tốt, suốt đoạn đường xuôi nam này hắn rất cẩn thận, thấp thỏm bất an, rất nhanh đã làm quen được với cuộc sống lữ hành, cũng càng lúc càng quen với sự thay đổi môi trường không ngừng ở xung quanh.

Chỉ là, càng xuôi nam, tập tục cuộc sống, giọng nói địa phương càng khác với phương bắc một trời một vực. Nếu đến nơi thâm sơn cùng cốc, rất khó tìm người có thể trao đổi bằng tiếng phổ thông, nghe ngóng bên đường càng lúc càng khó khăn.

Cũng may ven đường cùng lắm Tiểu Thiên nghỉ trọ lại đâu đó. Nếu cần hỏi đường thì tìm một cửa hàng hoặc ai đó như bảo chưởng, trưởng thôn, dông dài cả buổi cũng hỏi được rõ ràng.

Diệp Tiểu Thiên màn trời chiếu đất, ăn ít tiêu kiệm, hai tháng sau, cuối cùng hắn cũng tới nơi mà hắn coi là Thiên Nhai – phủ Tĩnh Châu đạo Hồ Nghiễm.

Khi rời thành Bắc Kinh, hắn mang theo năm trăm văn tiền, lúc này trong túi chỉ còn hơn hai mươi văn tiền. Khi ấy hắn cũng chỉ mang lộ phí lượt đi chưa có tiền cho lượt về, nhưng chuyến này vẫn còn một khoản lớn năm trăm lạng bạc ròng đang chờ hắn lấy, không phải sao?


/219