Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 507 - Địa ngục trần gian

/508


“Hộc hộc hộc…”

Tử Phong quỳ một chân xuống đất thở dốc không ngừng, toàn bộ quá trình cơ thể bị đám ác quỷ đó nghiền nát thành từng mảnh vụn nhỏ hằn sâu vào trong tâm trí hắn. Nhìn bàn tay đang run rẩy của mình, Tử Phong cắn răng thầm nói

“Thì ra đó chính là cái mà lão già đó nói, ở trong Vạn Quỷ Quật không tồn tại cái chết!”

Trong khoảnh khắc hắn bị đám ác quỷ đó nhấn chìm, Tử Phong thực sự đã chết, nhưng ngay sau đó hắn đã được tái sinh trở lại ở một nơi khác, toàn bộ quá trình bị giết chết lại một lần nữa tái hiện trở lại trong quá trình hồi sinh của hắn, cảm giác đau đớn khi từng miếng thịt trên cơ thể bị xé ra, cơn buốt giá khi xương trong người bị bẻ gãy nghiền nát thành từng mảnh vụn nhỏ nhân lên hàng chục lần, cảm giác còn tồi tệ hơn cả lúc hắn bị giết chết.

Quá trình hồi sinh chỉ diễn ra trong khoảng vài giây, những nỗi đau kinh khủng đó giống như bị nén lại rồi diễn ra hoàn toàn chỉ trong vài giây đó, thực sự đau đớn đến mức người có thần kinh vững chãi như Tử Phong cũng cảm thấy ăn không tiêu, không chỉ là dày vò về thể xác mà còn là áp lực lên tinh thần của hắn.

Còn chưa kịp khôi phục lại tinh thần, Tử Phong đã nhìn thấy đám ác quỷ đông như kiến cỏ đó đã phát hiện ra nơi hắn hồi sinh, đang ầm ầm lao tới giống như một quân đoàn tới từ địa ngục.

“Thiên Ma Hoá Thân…..ahhhh!!”

Tử Phong cố gắng biến thân, chỉ để ngay sau đó cơ thể hắn lại bị nhấn chìm bởi nhiệt lực vô cùng vô tận, cả người hắn cảm thấy bỏng rát giống như bị nhúng vào trong dung nham nóng chảy, sự thiêu đốt đó ngấm vào tận xương tuỷ khiến hắn rít lên đau đớn. Trước khi hắn kịp hồi thần trở lại, đám ác quỷ đó lại một lần nữa nhấn chìm hắn, không chút thương tiếc xé xác hắn thành hàng ngàn mảnh vụn. Tử Phong tiếp tục hồi sinh, nhưng rất nhanh lại bị áp đảo rồi bị giết chết, sau đó lại hồi sinh, rồi lại tiếp tục bị giết chết, quá trình này lặp đi lặp lại đến hàng chục lần, bất kể hắn cố gắng phản kháng ra sao thì cũng chỉ chưa đến một phút kể từ lúc hắn hồi sinh, hắn đã lại bỏ mạng thêm một lần nữa.

Vẫn là cơn đau xé da xé thịt như trước, nhưng với mỗi lần hồi sinh, cơn đau này lại càng tăng lên kinh khủng, ban đầu chỉ là đau đớn gấp đôi, sau đó là gấp bốn lần, rồi sáu lần, rồi tám lần, hắn cũng không biết là hiện tại cơn đau đớn mà hắn phải trải qua mỗi khi hồi sinh đã tăng lên bao nhiêu lần, chỉ biết rằng tinh thần của hắn lúc này đang đứng trên bờ vực sụp đổ, hắn cũng chẳng còn biết được mình đã chết đi sống lại biết bao nhiêu lần rồi, bởi vì đám ác quỷ này về cơ bản không hề cho hắn có cơ hội thở dốc.

Vạn Quỷ Quật có diện tích không nhỏ, nhưng mặc dù mỗi lần hồi sinh, Tử Phong đều xuất hiện ở một địa điểm ngẫu nhiên, những ác ma kia giống như biết trước nơi hắn sẽ tái sinh trở lại, đều không mất bao nhiêu thời gian để đuổi đến sau đó tiếp tục giết chết hắn. Những ác quỷ này không chỉ đông, con yếu nhất có thực lực chỉ kém Tử Phong một chút, những con mạnh hơn thì có thể miểu sát hắn, khiến hắn gần như là bất lực trong việc phản kháng, đừng nói là đánh lại, đến cả chạy trốn cũng không có một cơ hội nào.

Lần tái sinh thứ 189, đầu óc Tử Phong đã trở nên mụ mị, hắn tấn công và phòng thủ chỉ hoàn toàn dựa trên bản năng, cứ lúc nào thần trí của hắn chuẩn bị sụp đổ thì một luồng linh quang kỳ dị loé lên, giữ vững tinh thần cho hắn, luôn luôn tồn tại một tia linh trí bất diệt.

Lần tái sinh thứ 324, Tử Phong gần như không còn cảm thấy đau đớn mỗi khi bản thân dính đòn, thần trí của hắn đã chết lặng tới mức không thể suy nghĩ được cái gì nữa.

Lần tái sinh thứ 892, Tử Phong dần dần quen với trạng thái tinh thần bị dày vò bởi sự đau đớn khủng khiếp mỗi lần hồi sinh, thần trí của hắn dần dần khôi phục lại.

Lần tái sinh thứ 1455, Tử Phong lúc này đã có thể tạm thời suy nghĩ, tuy tinh thần vẫn còn bị sang chấn bởi cơn đau khi tái sinh, nhưng ít nhất hắn đã có thể kiểm soát hành động của bản thân phần nào, khả năng chiến đấu của hắn tăng lên thấy rõ.



Lần tái sinh thứ 2190, Tử Phong giống như một con quái vật không biết đến đau đớn, không màng đến sống chết, không tồn tại một cảm xúc nào cả, chỉ biết đến giết chóc không ngừng. Cơ thể và thần trí của hắn giống như đã trở thành hai thứ tách rời ra, tay chân của hắn di chuyển như một phản xạ tự nhiên mà không cần hắn phải ra lệnh, trong khi đó thì tinh thần của hắn đang tính toán suy nghĩ hàng loạt đối sách khác nhau, thậm chí nhiều khi hắn vừa chiến đấu, vừa suy nghĩ một cách vẩn vơ.

Theo mỗi lần hồi sinh, Tử Phong càng ngày càng có thể sống sót lâu hơn, ban đầu chỉ là vài ba phút, sau đó là vài chục phút, rồi không biết ở lần hồi sinh thứ mấy ngàn, hắn đã có thể trụ lại được gần ba ngày dưới sự công kích liên miên bất tận của quân đoàn ác ma.

Tử Phong lúc này đã trải qua hơn 6000 lần hồi sinh, ngạc nhiên một điều đó là tinh thần của hắn lúc này cực kỳ tỉnh táo, minh mẫn đến mức chưa từng có, hắn có thể tinh tường cảm nhận mọi thứ của cơ thể mình, lực đạo khi tung chiêu, cám giác của nắm tay khi chạm vào người kẻ thù, cơn đau của da thịt bị cắt đứt, mọi thứ hắn đều có thể cảm nhận một cách rõ ràng, nhưng lại có một cảm giác giống như là mình đang quan sát chính bản thân từ một góc nhìn khác, biết rằng đấy là đau đớn nhưng lại không thực sự đau đớn đến như vậy.

Hắn không biết mình đã ở trong Vạn Quỷ Quật bao lâu, nhưng mà hiện tại hắn đã rút ra được một vài kết luận đối với nơi này. Thứ nhất đó là hắn thực sự có thể kiếm được điểm kinh nghiệm khi giết chết những ác quỷ này, nhưng mà số điểm kinh nghiệm của mỗi đầu ác quỷ cung cấp khi chết thực sự rất ít, ít đến mức nếu hắn muốn lên một level thì hắn phải tàn sát đến hàng ngàn vạn ác quỷ, đó mới chỉ là khi so sánh với level hiện tại của hắn là level 52, còn chưa kể đến việc mỗi khi thăng cấp, số kinh nghiệm cần thiết tăng lên gấp bội.

Nhưng mà cũng may mắn một việc đó là dường như đám ác quỷ trong này có thực lực bị giới hạn ở cấp độ Thánh Quân đỉnh phong, có nghĩa là không sớm thì muộn hắn sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức việc tàn sát một lượng lớn ác quỷ để lấy kinh nghiệm không còn là việc tốn công tốn sức nữa. Vả lại số lượng ác quỷ trong này là vô tận, dù hắn có giết đến thiên hôn địa ám thì đám ác quỷ vẫn sẽ hồi sinh lại giống như chính Tử Phong, sẽ không có chuyện tự nhiên không còn ác quỷ để cho hắn giết nữa.

Ở lần hồi sinh thứ 7122, Tử Phong đã lên level 53, tức tương đương với Thánh Hoàng sơ giai đỉnh phong, hắn đã quá quen với việc chiến đấu giữa một biển ác ma, kinh nghiệm dồi dào từ vô số lần bị giết chết đã trui rèn cho hắn một thân bản lĩnh cực kỳ cường hãn, hắn có thể nhắm vào những ác ma yếu hơn mình để tấn công, đồng thời dựa vào chính số lượng khổng lồ của quân đoàn ác ma mà gậy ông đập lưng ông, thường xuyên dụ dỗ các ác ma cao giai ra tay tàn sát cả đồng loại của mình, trong khi đó bản thân hắn tiếp tục giống như một con cá chạch trơn trượt len lỏi trong biển ác ma.

Ở trong Vạn Quỷ Quật không có khái niệm mệt mỏi, bởi vì dù ngươi có chiến đấu điên cuồng đến mức nào, chỉ cần hơi chút xuống sức thì sẽ ngay lập tức bị giết chết sau đó tái sinh lại hoàn hảo vô khuyết, vậy nên về lí thuyết mà nói thì không có sự mệt mỏi. Tử Phong cũng không ngoại lệ, nhưng mà hắn vẫn còn một con át chủ bài khiến hắn có thể chiến đấu gần như vô cùng vô tận, đó là Sinh Tử Quyết.

Ác Ma bị giết chết tuy sẽ hồi sinh nhưng vẫn để lại xác chết của chính mình, tuy gọi là Ác Ma nhưng bọn chúng vẫn là sinh vật sống, khi chết vẫn sẽ tạo ra tử khí, Tử Phong có thể lọi dụng Sinh Tử Quyết hấp thu tử khí đó để liên tục bổ sung năng lượng cho bản thân, nói có chút khoa trương nhưng chỉ cần liên tục giết chóc, đảm bảo nguồn cung cấp tử khí không bị đứt đoạn, hắn có thể chiến đấu không ngừng nghỉ.

Nhưng hấp thu quá nhiều tử khí của Ác Ma, Tử Phong phát hiện ra một điều, đó là tử khí của bọn chúng có một đặc tính kỳ lạ hơi khác với sinh vật sống thông thường. Đáng lẽ ra với diệu dụng của Sinh Tử Quyết, tử khí đối với hắn phải là thuốc bổ chứ không phải là độc dược, nhưng càng hấp thụ tử khí của Ác Ma, hắn lại càng cảm thấy cơ thể mình bị trì trệ, linh lực trong người khó di chuyển hơn, tay chân nặng nề giống như đeo cùm, đến cả thần trí của hắn cũng xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi.

Vậy nên điều gì đến rồi cũng sẽ đến, Tử Phong sau khi chống cự liên tục suốt mấy tháng trời, hắn đã hồi sinh thêm một lần nữa, rồi một lần nữa, lại tiếp tục thêm nhiều lần nữa, dù mỗi lần hồi sinh, thời gian sống sót của hắn càng kéo dài hơn, nhưng chung quy kết cục vẫn là tử vong.

Đó là một vòng lặp lẩn quẩn không có lối thoát, nếu không hấp thụ tử khí từ xác của Ác Ma thì Tử Phong không thể kiên trì chịu đựng sự vây công vô cùng vô tận của Ác Ma được, nhưng nếu hấp thụ tử khí thì không sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị tử khí đầu độc rồi vong mạng, cách nào cũng không được cả, giống như việc hắn phải bỏ mạng đã được định sẵn.

Bất kỳ ai khi nhắc đến những cụm từ như là “thây chất thành núi, máu chảy thành sông” cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra được, nhưng mà tưởng tượng là một chuyện, thực sự nhìn thấy là chuyện khác. Nếu để cho một người nào đó nhìn thấy tràng cảnh ở trong Vạn Quỷ Quật lúc này, đảm bảo dù người đó có là một tên sát nhân máu lạnh biến thái lấy việc giết chóc làm thú vui thoả mãn bản thân cũng phải cúi gập người xuống mà nôn oẹ, bởi vì đây không còn có thể gọi là núi thây biển máu nữa rồi.

Mặt đất bên dưới đã không còn là mặt đất nữa, lúc này nó đã biến thành một đầm lầy nhơ nhớp sâu đến hàng trăm mét được tạo thành bởi vô số máu tươi và xác chết chồng chất lên nhau, phóng mắt ra nhìn khắp nơi cũng không thấy một nơi nào không phải là xác chết la liệt ngâm trong một thứ chất lỏng sền sệt màu đen lầy lội toả ra mùi tanh và hôi thối đến mức kinh tởm.



Dẫm đạp lên chính xác chết đồng bạn của mình, đám Ác Ma đông nghìn nghịt dường như chẳng hề quan tâm cho lắm, bọn chúng chỉ biết điên cuồng lao tới tấn công một thân ảnh đẫm máu đang tả xung hữu đột ở giữa một mảnh đất chết, tiếng gào thét, tiếng kình khí, tiếng xương cốt đứt gãy, tiếng da thịt bị nghiền nát vang lên tạo thành một bản nhạc kinh khủng chỉ có thể xuất hiện ở chín tầng địa ngục.

Cũng chẳng biết là bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Tử Phong lúc này đã nhận ra một việc, đó là tác hại của tử khí giảm đi sau mỗi lần hắn hồi sinh, dù chỉ là một chút nhưng thực sự là tử khí hắn hấp thu đã không còn độc hại như lúc trước nữa. Nhận ra điều này, trên gương mặt ngập ngụa trong máu tươi, thậm chí còn dính nhiều mảnh thịt vụn của hắn chợt xuất hiện một nụ cười loạn trí, hắn dường như đã có cách xử lí chuyện này rồi.

“Ha ha ha ha, nào chúng ta cùng xuống địa ngục với nhau thôi!!”

Tử Phong cười lớn, kinh mạch trong người hắn đột nhiên bành trướng lên cực hạn, sau đó lấy bản thân hắn làm trung tâm, một vụ nổ cực đại xuất hiện, trong nháy mắt nuốt chửng lấy hàng vạn Ác Ma đang bao vây xung quanh hắn. Bầu trời vốn có một màu đỏ nay lại càng trở nên đỏ hơn, một cơn mưa máu thịt bao phủ thiên không cứ như vậy mà rơi xuống ào ào, tràng cảnh máu tanh vừa khủng khiếp vừa khiến người khác kinh tởm đến cực điểm giống như địa ngục trần gian.

Rất nhanh Tử Phong liền được hồi sinh, hắn dẫm chân xuống núi thi thể bên dưới mà ngửa đầu lên cười vang một cách sảng khoái bất chấp đám Ác Ma đang ầm ầm lao tới. Đúng vậy, hắn cười rất lớn, rất sảng khoái, bởi vì kể từ lúc tiến Vạn Quỷ Quật cho đến bây giờ, lần đầu tiên hắn cảm thấy thư thái đến mức như thế này, thì ra tự bạo không có đau đớn đến mức như thế, so với việc bản thân bị nghiền nát thành từng mảnh thịt vụn vẫn còn đỡ hơn nhiều, hơn nữa mỗi lần hồi sinh hắn đều nhận được kháng tính tương đối với sự độc hại đến từ tử khí của Ác Ma.

Lại thêm một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kéo theo đó là một cơn mưa máu thịt rơi xuống Vạn Quỷ Quật một lần nữa. Trong không gian lúc này chỉ còn lại tiếng gào thét của Ác Ma vang lên không ngừng, chốc chốc lại là một tiếng nổ mạnh lặp đi lặp lại tưởng chừng như vô tận.

-----------------------------

Ở trong không gian hệ thống, Tiểu Linh đứng lặng người trên một mỏm đá, ánh mắt hờ hững quan sát thiên không, miệng khẽ lẩm bẩm

“Công tử đã vào trong Vạn Quỷ Quật một tháng rồi, không biết tình trạng lúc này ở trong đó ra sao nữa?”

“Một tháng ở ngoài này thì ở trong đó mới chỉ có hơn 925 năm, mới có chút thời gian đó mà đã không chịu được thì thực sự kém cỏi quá, con không cần phải lo lắng nhiều như vậy đâu.” Chúa Tể Hư Không đứng ngay bên cạnh nàng, có chút khinh thường nói.

“Phụ thân nghĩ rằng ai cũng có thể chịu được hàng trăm năm ở trong Vạn Quỷ Quật ư? Phải chiến đấu liên tục không ngừng nghỉ một phút giây nào, liên tục bị giết chết rồi hồi sinh, lại còn phải cảm nhận lại toàn bộ sự đau đớn đã trải qua lúc chết một lần nữa, chưa kể đến việc sự đau đớn đó sẽ liên tục tăng lên theo mỗi lần tái sinh. Không chỉ là dày vò về thể xác mà gánh nặng tinh thần ở trong đó cũng có thể khiến cả thần linh chân chính bị bào mòn đó!!” Tiểu Linh nghiến răng nói.

“Yên tâm đi, hắn ta trông thế mà không có yếu ớt như con tưởng đâu, có thể thực lực của hắn chẳng ra sao, nhưng ý chí lực của hắn lại mạnh mẽ đến mức không ngờ đấy. Tuy xuất phát điểm là nhân loại nhưng ta cũng phải công nhận rằng Tử Phong chính là quái vật trong quái vật, ý chí bất diệt này của hắn khiến ta có thêm một chút hi vọng rồi đó. Xem ra Vạn Quỷ Quật không phải là giới hạn của hắn.” Chúa Tể Hư Không gật gù nói.

“Phụ thân đã nói như vậy tức là ngài sẽ còn chuẩn bị thêm vài thứ nữa cho công tử ư?” Tiểu Linh nhíu mày hỏi.

“Trước mắt thì ta phải quan sát xem hắn ta xử lí Vạn Quỷ Quật như thế nào đã, trước đó ta đã cho hắn một gợi ý nho nhỏ rồi, tuỳ thuộc vào việc hắn có nhận ra được dụng ý của ta hay không thì ta sẽ tự có sắp xếp.”

/508