Cung Khuyết

Chương 76 - Chương 71

/152


A Nam nói lẩm bẩm. Chỉ sợ lần này về, sẽ là một trận sóng to gió lớn.

Ta không phủ nhận, chỉ an ủi dùng mặt cọ xát A Nam. Chuyện ra khỏi cung là chuyện lớn, dù người khác không làm khó, ta cũng không thể bỏ qua.

Mới vừa ra khỏi phủ công chúa, liền thấy Như Ý ở cửa xoay đi xoay lại mấy vòng, thấy ta, Như Ý gấp gáp bước lên, Trong cung, Thái hậu đã hỏi nhiều lần.

Sao ngươi lại quay lại?

Thần nói Hoàng thượng nói chuyện với người khác ở phủ công chúa,Thái hậu đừng vội.

Ta gật đầu, ôm A Nam vội vàng đi lên xe ngựa Như Ý đã chuẩn bị. Như Ý làm việc hết sức tận tâm, ta đã không nhìn lầm. Đường về cung không xa, không lâu sau, A Nam ngủ thiếp đi trong lòng ta. Ta đoán là do vết thương trên đầu nàng.

Trở lại cung, ta đưa A Nam trở về Trường Tín cung, A Nam muốn ngủ, ta để cho nàng ngủ. A Qua không có ở Trường Tín cung, ta dặn dò đại cung nữ mấy lần rồi mới an tâm rời đi.

Cung nữ trong Trường Tín cung, có một người gọi là Hồng Anh, ta biết rõ đây là đại cung nữ Mẫu hậu đưa cho A Nam. Nàng ta vẫn đưa ta đi tới ngoài cửa sân, lúc này ánh mắt nhìn ta có chút khiếp sợ, muốn nói rồi lại thôi.

Ta đứng lại hỏi nàng ta, Có gì muốn nói?

Hồng Anh quỳ xuống, A Qua ở chỗ Thái hậu. Giọng nói cũng không nhỏ,nhưng bảo đảm A Nam trong phòng không nghe thấy. Có thể thấy được người trong Trường Tín cung đã biết hết rồi.

A Qua thế nào?

Hồng Anh không trả lời, chỉ cung kính nói: Hoàng thượng đến chỗ Thái hậu sẽ hiểu rõ mọi chuyện.

Ta xoay chân đi, mẫu hậu lại tìm được A Qua! Lúc này A Nam hôn mê, nhất thời chưa để ý tới A Qua không ở đây. Ta thấy thường ngày nàng chỉ tin tưởng một mình A Qua, đi tới chỗ nào cũng mang theo tiểu nha đầu kia. Nếu lúc này biết A Qua có chuyện, đã sớm nhảy dựng lên đi đòi người rồi.

Xem ra Hồng Anh cũng thông minh. Ta phải đưa A Qua trở về.

Không ngờ, ở chỗ Mẫu hậu, cũng không chỉ có một mình A Qua. Ta bước vào Khôn Ninh cung, cảm thấy không khí trong Khôn giống như địa ngục vậy.

Mặt Mẫu hậu lạnh như phủ sương, Mẫu hậu ngồi ngay ngắn ở trên giường, ánh mắt âm trầm quét qua những người dưới đất.

Trong đó có A Qua đang quỳ, trên đất có hơn mười người. Nhưng trong những người này, chỉ có A Qua là hoàn toàn quỳ rạp trên mặt đất, cái trán cũng cũng chạm đất, những người khác đều khóc sướt mướt nghiêng trái nghiêng phải.

Trong phòng dù rất ấm nhưng không biết tại sao, ta thấy hình như có rất nhiều người đang sợ.

Ta thản nhiên bước vào.

Mẫu hậu, con đã trở về. Ta ngồi xuống bên cạnh Mẫu hậu, làm bộ như không thấy Phùng Yên Nhi và Tiễn Bảo Bảo đứng hầu hai bên.

Sở Hiền phi sao rồi? Mẫu hậu hỏi.

Vẫn tốt. Không chết. Ta nói đơn giản.

Mẫu hậu cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ vào ít người đang quỳ trên đất, Sau khi Hoàng thượng đi, ai gia liền lục soát các cung, tiểu cung nữ trong cung của Sở Hiền phi này, đã bị ta tìm ra. Bọn họ dấu một người sống sờ sờ ở đó, lại không chịu bẩm báo báo. Hoàng thượng nói xem đây là tội gì?

Trên đất, có người nhỏ giọng hô một tiếng oan uổng, thấy uy nghiêm của Mẫu hậu, nhanh chóng ngậm miệng lại, không dám nói nhiều nữa.

Ta không có hứng thú với những người đó, trực tiếp hỏi A Qua đang quỳ sấp trên mặt đất, Rốt cuộc là có chuyện gì?

Nô tỳ bị hôn mê, thân thể bị trói, cũng không biết có chuyện gì xảy ra. A Qua trả lời. Tuy rằng rất run nhưng nói chuyện không nhanh không chậm, có chút phong thái của A Nam.

Nếu A Qua và A Nam đồng thời bị tập kích, A Qua sẽ không biết A Nam bị đánh thế nào, đã nói lên người tập kích xuống tay không chỉ với một người.

Các ngươi nói đi! Mẫu hậu bảo những người đó mở miệng.

Có một nô tỳ tuổi cũng đã cao mở miệng, Nô tỳ là tổng quản Hoán Y Cục, tiểu tử này là nô tỳ khiêng về Hoán Y Cục. Nàng ta bị người ta ném ở bên ngoài máng mương Hoán Y Cục, bị nhét trong bao tải, toàn thân bị trói. Nô tỳ thấy là một người sống, nên bẩm báo Hoàng thượng, Thái hậu. Nô tỳ vừa quyết định đi bẩm báo thì người của Thái hậu tới lục soát Hoán Y cục, cũng không phải là nô tỳ cố ý che dấu.

Mẫu hậu cười lạnh một tiếng, Chuyện như vậy còn phải quyết định, có thể thấy được là ở chỗ nào cũng có khe hở cho tiểu nhân chui vào. Nếu ngươi giỏi, thấy tình hình như vậy, sớm nên chạy nhanh đi bẩm báo rồi, đúng là không có chủ kiến! Mẫu hậu xuất thân đường phố, lúc này quýnh lên, liền nói thẳng.

Mẫu hậu lên giọng. Kéo ra ngoài đánh, đánh rồi sẽ không tìm kẽ hở mà chui vào nữa. Không có một chút ý tứ khoan dung.

Mười mấy người đang khóc lóc cùng bị kéo ra ngoài.

Dường như ta đã biết chuyện gì xảy ra. Có người trói A Qua, ném tới cửa Hoán Y Cục. Những người này thấy A Qua thì suy nghĩ xem nên tới bẩm báo Thái hậu, ta, hay Phùng Yên Nhi. Kéo dài thời gian như vậy, biết rõ ta đang tìm người mà không báo lên, chỉ là lưỡng lự không biết nên lấy lòng người nào thôi. Hậu cung chỉ có một Hoàng đế là ta, vậy mà có người dám có lòng khác, đánh chết cũng không tiếc.

A Qua gì đó, cũng kéo ra ngoài Mẫu hậu cắn răng nói, Chủ tử mất tích, trên người A Qua lại không hề bị thương, dù thế nào cũng không thể chấp nhận được. Làm nô tỳ, theo bên người chủ tử để bảo vệ, hôm nay chủ nhân mất tích, nó nửa chữ cũng nói không ra được, không đánh còn giữ dùng sao?

Ta lúc này mới hiểu tại sao Hồng Anh muốn nói trước nói cho ta biết A Qua ở chỗ Mẫu hậu. Nếu thật sự mẫu hậu muốn cướp đoạt A Qua, nhất định sẽ làm thỏa mãn tâm tư của người khác. A Nam là người cẩn thận, không dễ dàng chịu tin tưởng người khác. Mặc dù A Qua không khôn khéo, nhưng dù gì cũng một lòng một dạ với A Nam. Nếu A Nam tỉnh lại không thấy A Qua, nhất định sẽ rất đau lòng.

Giống như Hồng Anh lăn lộn lâu trong cung đình, sợ A Nam giận chó đánh mèo thôi.

Chỉ sợ có người cố ý khiến nha đầu này không bị thương. Ta cười lạnh một tiếng, nói xong lại trợn mắt nhìn A Qua trên đất, Nha đầu ngốc nghếch, chủ nhân ngươi bị thương rất nặng, ngươi không mau đi hầu hạ mà còn ở nơi này lần lữa làm gì?! Mau cút về!

A Qua sững sờ, nhưng cũng may là A Qua rất nhanh đã hiểu ý của ta, dập đầu với ta và Mẫu hậu, quỳ một chút rồi lui ra ngoài.

Mẫu hậu xem thường trợn mắt nhìn ta một cái, trong ánh mắt có một chút sầu lo.

Lúc này, ánh mắt của ta dừng ở mấy Tần phi bên cạnh mẫu hậu, tất cả đều nhìn qua một lần. Hôm nay nơi này không có người khác, ta nói rõ. Hôm nay Sở Hiền phi bị thương nặng, Trẫm nhất định phải tra rõ là ai làm. Thay vì ghen tuông đi hãm hại Sở Hiền


/152