Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 8 - Chương 8

/201


Đến nhà chính thì Nhạc Đông đang lựa lá trà ngon hái được vào trong giỏ tre, Nhạc Mặc lập tức đi qua hổ trợ.

Nhị đệ, đệ đừng để ý nhiều, nương đệ cũng không phải không biết, bình thường có độc miệng một chút, nhưng trong lòng rất thương đệ, bà chính là đối với… Nhạc Đông nhìn Bảo Nhi một cái, cũng không nói gì nữa. Nhạc Đông là một người thành thật, Bảo Nhi cũng biết hắn quả thực có chút quá chất phác.

Đệ biết , Nhạc Mặc đáp một câu hai người cũng không nói gì nữa. Tiểu Mễ ở phòng bếp nấu đồ ăn, lúc này Bảo Nhi đã dời đến nhà chính. Phòng Nhạc bà tử xả màn vải xuống, xem ra đang tức giận nằm ở trên giường.

Hôm nay thật kỳ quái, nàng tới lâu như vậy, động tĩnh cũng không nhỏ á, tại sao Lưu Thúy Hoa có thể chịu đựng được như vậy, không bình thường. Xem ra, tình hình sẽ rất kích thích đây!

Trong phòng Lưu Thúy Hoa đang bận giấu gà quay, bọc miếng vải xám lên phía trên, lúc đầu giấu ở phía dưới chăn, sau đó cảm thấy không an toàn, đổi qua cái mẹt dưới giường rồi vội vàng phủ thêm tấm vải bố che ở phía trên.

Nhịp tim của nàng ta bắt đầu gia tăng tốc độ, có chút luống cuống tay chân. Ta sợ cái gì, cái này nói không chừng là tiểu thúc ém từ tiền bán lá trà ra, ta sợ gì, ta lấy chính là việc phải làm. Nhìn Trụ Tử ở bên cạnh một cái, Trụ Tử ngay thẳng nhìn chằm chằm dưới giường.

Lưu thị kéo nhi tử đến bên cạnh nhỏ giọng nói, Trụ Tử, nương cho con biết, nếu hôm nay con nghe lời, buổi tối nương cho ăn gà quay, chút nữa con ngốc kia tới, con đừng nói gì, biết không, nếu không nương sẽ mang gà quay cho tỷ tỷ con. Trụ Tử cái hiểu cái không gật đầu một cái.

Nhìn cánh cửa làm bằng cán rơm nửa che nửa đậy ở phía tây chậm rãi mở ra, khóe miệng Bảo Nhi thoáng hiện một nụ cười tà mị.

Ôi cha, sao hôm nay thẩm nó tới sớm thế, cơm còn chưa có làm xong đâu. Lưu thị vừa bới tóc vừa đi ra.

Lúc này còn chưa tới giờ ngủ mà, sao lại xả tóc rớt xuống? Bảo Nhi hứng thú nhìn chằm chằm vào mắt Lưu thị.

Lưu thị tránh ánh mắt của Bảo Nhi, Không phải ta mới gội đầu sao, tóc mới vừa khô, nếu không tại sao lại để cho Tiểu Mễ làm cơm!

Lý do tốt hợp lý nha, ngươi mới từ phòng nhỏ ở Trà viên trở lại còn chưa tới nửa canh giờ, có thể gội đầu rồi à? Hơn nữa tóc khô nhanh thần kỳ thế? my¬god! Pháp bảo gì mà thần kỳ vậy, có thể so với máy sấy ở thế kỷ 21!

Ồ, như vậy à Bảo Nhi giống như chợt hiểu gật đầu một cái. Trụ Tử đâu rồi, hôm nay ta đi chợ, còn mua đậu phộng đường cho Trụ Tử nè! Bảo Nhi vẻ mặt ngây thơ cười. Tim Lưu yên tĩnh lại, nàng ta chính là kẻ ngốc, ngươi còn lo lắng gì chứ?

Vuốt vuốt tóc, đã được hời còn làm ra vẻ chán ghét. Còn chưa có chuẩn bị kêu, thì Trụ Tử ra tới, chạy nhanh tới trước mặt của Bảo Nhi.

Bảo Nhi lấy cái túi giấy nhỏ dùng đựng đậu phộng đường ra, cho Trụ Tử một viên, Trụ Tử vội vàng bỏ vào trong miệng, còn giương mắt nhìn chằm chằm đường trong tay Bảo Nhi.

Trụ Tử, vốn là ta còn có gà quay đấy. Bảo Nhi chầm chậm nói. Nhà ta cũng có gà quay, nương ta nói chỉ cần ta nghe lời thì buổi tối cho ta ăn gà quay. Trụ Tử hưng phấn nói ra. Nói bậy, nương con sao có gà quay, trẻ con không được nói dối Nhạc Đông và Nhặc Mặc cùng nhau đi vào.

Lúc này Lưu thị cái gì cũng không dám nói rồi, Nhạc bà tử cũng từ trong phòng đi ra. Nhạc bà tử thấy Nhạc Mặc và thê tử hắn tới, oán khí trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan một chút.

Nương không lừa con, nương giấu gà quay ở dưới giường ! Trụ Tử vội vã nói. Nói nhăng gì đó, ta nào có, cút vào trong phòng cho ta. Lưu thị xông lên, muốn kéo Trụ Tử vào trong phòng.

Trông trẻ con nào giống như ngươi vậy, đừng hù sợ đại tôn tử của ta, hù sợ ta không tha cho ngươi! Nhạc bà tử nói một câu, tay Lưu thị đang hậm hực tiến đến, không tự chủ run lên.

Nương, người hù sợ đại tẩu rồi, đại tẩu cũng phát run rồi! Bảo Nhi ngây thơ nói với Nhạc bà tử. Nhạc bà tử liếc nhìn Lưu Thúy Hoa, Ngươi run cái gì hả? Một câu nói làm cho Lưu thị luống cuống hơn, chân cũng bắt đầu run lên.

Trừ Bảo Nhi và Nhạc Mặc ra, Nhạc bà tử và Nhạc Đông đều không hiểu


/201