Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 6 - Chương 6

/201


Hiện tại chính là mùa vụ hái trà tốt, mỗi ngày trời còn chưa sáng các nông dân trồng trà đã thức dậy chuẩn bị. Tối hôm qua Bảo Nhi đã đồng ý với Nhạc Mặc phải cùng hắn đi hái trà. Bảo Nhi chưa từng thấy cây trà, hái trà như thế nào, cũng mới vừa thấy, phía sau phòng nhỏ của bọn họ chính là một vườn trà nhỏ.

Hôm nay Bảo Nhi không có lằng nhằng, lúc Nhạc Mặc tỉnh dậy thì nàng cũng tỉnh dậy. Chỉ là vẫn ngáp, đi đường cũng không ổn định. Nhạc Mặc lại để cho Bảo Nhi trèo lên lưng hắn ngủ một lát.

Lưu thị vừa nhìn thấy Bảo Nhi cả người liền tức lên, con ngốc này càng ngày càng làm cho người ta ghét. Tất cả Bảo Nhi làm như không nhìn thấy, tự mình ngồi trên băng ghế. Nhạc Mặc đi xuống bếp giúp nương hắn.

Khuê nữ của Lưu thị gọi là Tiểu Mễ, bình thường tiểu nha đầu cũng rất an tĩnh, nhỏ như vậy đã bắt đầu học thêu hoa, đánh túi lưới kiếm tiền. Lưu thị đối với khuê nữ rất hà khắc, mỗi ngày không cho phép đi chơi, phải ở trong phòng làm việc, kiếm tiền.

Tiểu Mễ, ngươi thêu thật là đẹp mắt! Bảo Nhi cầm một cái khăn đã thêu xong lên khen ngợi. Tiểu nha đầu ngượng ngùng mỉm cười một cái với Bảo Nhi.

Cầm vào trong phòng thêu đi, ngu ngốc, không biết đang cản trở ta quét sân sao! Cái miệng cay nghiệt kia của Lưu thị thật đúng là làm cho người ta chán ghét. Một câu hai nghĩa, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Tiểu nha đầu vội vàng bưng rỗ thêu vào trong phòng, Bảo Nhi thì bất động, Lưu thị hất bụi lên thật cao. Tao không tin, con ngốc mày không chịu đứng lên.

Ha ha, bà cứ tiếp tục hất lên đi, chờ bà hất được sấp xỉ tôi liền đứng lên. Cứ như vậy, Lưu thị còn đang tiếp tục quét như thế, bụi bay mù mịt đầy phòng. Bảo Nhi nhìn thời cơ gần được rồi, bước nhanh vọt ra ngoài.

Nhạc bà tử bưng một chén cháo vừa định bước vào, liền bị khói bụi làm sặc đến ho khan. Thúy Hoa, ngươi làm gì vậy, nổi điên làm gì thế, tại sao lại quét đất? Ngươi không hài lòng lão bà tử ta đây à? Cút ra đây cho ta! Nhạc bà tử phát uy, cả nhà này, Lưu Thúy Hoa cũng chỉ sợ một mình bà ta. Bà bà là ai? Đó chính là lão phật gia của con dâu, bà bà không hài lòng, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ được thoải mái.

Lưu thị vội vàng cầm chổi chạy ra, Nương, nương người đừng tức giận. Còn bảo ta không tức giận, ngươi không muốn cả nhà chúng ta ăn điểm tâm phải không, cả phòng đều là bụi, cơm này sao ăn? Nhạc bà tử đặt chén cháo lên trên tấm thớt cái bịch ra bên ngoài, tức giận chỉ vào lỗ mũi Lưu thị liền mắng.

Người cả nhà đều ra sân đứng, hôm nay dường như tâm tình của Nhạc bà tử không tốt lắm, Lưu thị vừa khéo đụng phải họng súng.

Bảo Nhi dựa vào Nhạc Mặc cứ như vậy nhìn bọn họ đại chiến miệng lưỡi, aiz, Lưu Thúy Hoa kia quả thật ngu không ai bằng, còn nói người khác ngu, chính nàng ta đầu óc thiếu gân, hết thuốc chữa.

Mọi người chỉ có thể đứng trong sân ăn, Nhạc Đông ở một bên cười khuyên Nhạc bà tử, Lưu Thúy Hoa đứng ở một bên không dám nói nữa. Bảo Nhi tự mình uống cái gọi là cháo, thật ra thì chính là nước cơm, một hạt cơm cũng không vớt được.

Choáng nha, công lương mỗi tháng của Nhạc Mặc nhiều như vậy, tại sao mỗi ngày còn không được ăn no, lương thực đều đi đâu cả rồi?

Trong nhà chỉ để lại Tiểu Mễ và Trụ Tử, toàn bộ đám người lớn đều ra ruộng. Bảo Nhi cầm cái sọt nhỏ, đi theo sau lưng Nhạc Mặc. Trên núi sương mù mông lung, trên cây trà đều là sương sớm. Bảo Nhi cũng không biết nên xuống tay từ đâu, đây không phải đều là lá trà sao?

Sau khi Bảo Nhi hái được một hồi, Nhạc bà tử không cho nàng hái nữa, nhưng Bảo Nhi đang hái rất hứng thú, bèn dời đến bên cạnh Nhạc Mặc hái.

Thủ pháp của Nhạc Mặc trông thật tuyệt vời, Bảo Nhi kinh ngạc đến ngây người, thì ra hái trà không phải cứ hái xuống là được, thủ pháp cũng phải được chú trọng! Bảo Nhi sợ nhất là chuyện phiền phức, nếu người ta không cho hái nữa, thì nàng cứ nán lại một bên nhìn thôi.

Bảo Nhi, đi lên bờ ruộng đi, nơi này rất ẩm ướt. Nhạc Mặc nói với cô gái nhỏ đang nhàm chán. Bảo Nhi cũng không tình nguyện lắm, nhưng vẫn kéo cái sọt nhỏ leo lên trên bờ bên cạnh. Chung quanh ruộng trà toàn là bóng


/201