Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 105 - Thiếu

/201


Từ đường Hoàng gia nằm ở Hoàng Thành Tây Giao, chung quanh là dãy núi thật cao, từ đường đặt ở giữa dãy núi kia, giống như trái tim dãy núi ấy.

Xung quanh Từ đường toàn bộ được tách riêng ra, để ngừa có người nhân cơ hội hành thích tất cả đều có trọng binh canh giữ.

Theo tiến vào Từ đường, là Phượng gia quân do Phượng Lăng Vũ dẫn đầu còn có cấm vệ hoàng gia do Mộ Dung Dục dẫn đầu.

Đại Tế Ti dẫn theo các tế ti ở phía trước dẫn đường, cả đám Mộ Dung Trạch vòng qua tám tháp lư hương trong viện kia, đi vào trong từ đường.

Mộ Dung Phong và Mộ Dung Thanh theo sau cùng, hai người lần đầu tiên hòa hài đi cùng một chỗ như thế, ngược lại thành phong cảnh nổi bật nhất.

Trên vị trí cao nhất bàn thờ Từ đường là bài vị Hoàng đế khai quốc Mộ Dung Nguyên, tầng phía dưới cùng bày bài vị của những hoàng tử cùng phi tử đã qua đời thế hệ này của Mộ Dung Trạch.

Thoáng nhìn hàng bài vị kia, trong lòng Mộ Dung Phong đột nhiên quặn đau không thể át chế, ông không dám nhìn về phía hàng bài vị dưới cùng kia, nhưng trong lòng vấn vương rồi lại thúc đẩy ông nhìn sang.

Một cái liếc mắt, trong lòng lập tức cuộn trào không dứt, cảm xúc trong mắt nhanh chóng thay đổi kịch liệt. Tại sao không có bài vị của Mạch Nhi, tại sao. Mộ Dung Trạch không thể nào không cho Mạch Nhi vào từ đường, tại sao không có bài vị của Mạch Nhi?

Thân hình Mộ Dung Phong không ổn, vội vàng lui ra phía sau một bước. Đáy mắt có thấp thỏm cùng chờ mong. Giải thích duy nhất, đó chính là Mạch Nhi còn tồn tại.

Mộ Dung Thanh đã nhận ra biến hóa của Mộ Dung Phong, lạnh nhạt liếc mắt một cái. Chỉ là còn chưa kịp thu lại tầm mắt thì Mộ Dung Phong cũng đã đứng ở đối diện Mộ Dung Trạch.

"Mạch Nhi ở đâu?"

Động tác của Mộ Dung Phong, dẫn tới sự chú ý của mọi người bên trong từ đường.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Mộ Dung Phong đã kéo Mộ Dung Trạch ra khỏi từ đường. Mộ Dung Trạch cũng xuất thân tập võ, nhưng nghe được cái tên đó thì ông ta cũng không có bất kỳ phản kháng nào, theo Mộ Dung Phong ra sân.

Quân phòng thủ trong sân cũng không biết xảy ra chuyện gì, tầm mắt đều nhìn về phía Phượng Lăng Vũ đang canh giữ ở trong sân.

Mộ Dung Dục gần như cùng lúc xông ra cùng Mộ Dung Thanh.

"Mạch Nhi không có chết đúng không?"

Đôi mắt Mộ Dung Phong có chút đỏ ửng, phối với gò má trắng nõn, giống như Satan. Thanh âm gào thét băng hàn thấu xương. Ống tay áo lạnh lùng tung bay, vang lên xào xạc.



Đôi mắt Mộ Dung Trạch ảm đạm không có một chút thần thái, giống như đắm chìm vào một thế giới khác, không có chút phản ứng nào.

"Bắt Cảnh vương gia lại!"

Mộ Dung Dục xông ra sân, lạnh lùng ra lệnh. Thủ vệ bên cạnh nhận được lệnh, lập tức lấy khí thế công kích xông tới.

Đôi mắt Mộ Dung Thanh khẽ nhúc nhích, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra túc sát quyết tuyệt. Nhưng không có bước một bước, nghiêm nghị đứng nghiêm một bên.

"Ai dám!"

Nam Cung Uyển kéo Phượng Bào trừng mắt quét một vòng. Bà sẽ không để cho Phong nhi chịu một chút tổn thương nào nữa, tuyệt đối không!

Nhận được ánh mắt âm lệ kia của Nam Cung Uyển, Mộ Dung Dục gục đầu xuống đứng sang một bên. Thái hậu dù sao cũng là Thái hậu, hắn ta đi quá giới hạn không được.

Thủ vệ xông lên trao đổi ánh mắt với nhau, lại lui về nơi xa.

Hai người đứng đối lập trong sân giống như bỏ quên tất cả chung quanh, đối với biến hóa trong sân không có bất kỳ phản ứng.

"Mộ Dung Trạch, Hoa Thiên Mạch ở đâu?"

Mộ Dung Phong giống như mất trí, đưa tay chụp lấy cổ Mộ Dung Trạch.

Mộ Dung Trạch vội lui ra sau một bước, đón đỡ mở tay kia ra, trong mắt thoáng qua chút âm u, "Bắt lại cho trẫm!"

Thủ vệ bên cạnh lập tức lao qua, rút đao tấn công.

Đôi mắt Mộ Dung Phong thoáng đỏ nổi lên huyết tinh, tóc tung tóe, ống tay áo tung bay, một hàng ngân châm, từng cái phóng về phía cổ họng.

Người đời đều biết, Cảnh vương gia Mộ Dung Phong kế thừa võ công của Tử Dương đạo nhân, cũng là đệ tử duy nhất cuộc đời này của Tử Dương đạo nhân. Một tay ngân châm vô hình, không ai bằng.

Mộ Dung Thanh lướt đến phía sau Mộ Dung Phong, ngăn được thủ vệ phía sau. Dù cho Mộ Dung Phong tuyệt tình hơn nữa, hắn vẫn không thờ ơ được.

Nam Cung Uyển thấy tình thế có biến, rút đao của thủ vệ bên cạnh, kề lên trên cổ, nhìn về phía Mộ Dung Trạch ánh mắt hung tợn.

"Ngươi dám động đến Phong nhi, ta lập tức tự vận ở trong từ đường. Để cho tất cả liệt tổ liệt tông Mộ Dung gia đều nhìn xem, hoàng tộc Mộ Dung sinh ra một hoàng đế tốt bức mẫu giết đệ!"



Nam Cung Uyển thoáng dùng sức, trên cổ lập tức xuất hiện một vết máu. Bà nhìn thẳng Mộ Dung Trạch, từng bước một bước đến trước mặt Mộ Dung Trạch.

Đôi mắt chim ưng của Mộ Dung Trạch khẽ lóe, cảm xúc trong mắt không người nào có thể biết. Chỉ là trong nháy mắt, Mộ Dung Trạch đánh thẳng vào gáy Nam Cung Uyển. Trường đao trong tay Nam Cung Uyển rơi xuống, vô lực ngã vào trong ngực Mộ Dung Trạch.

"Mộ Dung Phong ý đồ ám sát, bắt sống Mộ Dung Phong!"

Mắt Mộ Dung Trạch phát ra ngoan lệ, cương khí bốn phía.

Thủ vệ nhận được tử lệnh, ùa lên, vây quanh Mộ Dung Phong cùng Mộ Dung Thanh.

Đuôi mắt Mộ Dung Phong thon cao nhìn về phía Mộ Dung Trạch, bên môi gợi lên một nụ cười lạnh tuyệt diễm. Khi thu hồi ánh mắt thì dừng lại ở bóng dáng té xỉu đằng kia một chút. Lúc quét về phía đám thủ vệ kia thì trong mắt chỉ còn lại lạnh lùng.

Chỉ là lúc nhìn về phía người bên cạnh thì giọng nói nhu hòa hiếm thấy, "Thanh nhi, không cần phải để ý đến ta. Thay ta chăm sóc thật tốt nương con cùng Hoa nhi."

Dứt lời, nhanh chóng dời thân đánh bay một lớp thủ vệ, mở ra một con đường cho Mộ Dung Thanh. Nhìn về phía gương mặt cực kỳ giống nhi tử của mình kia, trong lòng chỉ có nuối tiếc không nói rõ. Thanh nhi, phụ thân có lỗi với con.

Thừa dịp khoảnh khắc Mộ Dung Phong sững sờ Mộ Dung Dục nhanh chóng từ phía sau tập kích lên.

"Cẩn thận!" Mộ Dung Thanh lướt thân lên trước, chỉ là cách quá xa, sợ là không kịp rồi.

Đôi mắt Mộ Dung Trạch trầm ngưng, tay trong tay áo đã nổi gân xanh.

Bên môi Mộ Dung Dục thoáng ý cười, toàn lực ngưng vào lòng bàn tay. Chỉ là lúc sắp đến gần thân hình kia thì sắc mặt biến đổi, khụy gối quỳ xuống đất.

Biến cố quá nhanh, tất cả mọi người không thể hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Lúc này, một người áo trắng lướt trên không xuống, đứng sau lưng Mộ Dung Phong, mắt phượng ngoan lệ, trên mặt nghiêm túc kiên quyết.

Đột nhiên biến hóa, làm cho người ta bất ngờ. Ánh mắt của mọi người đều dời qua trên người vị nam tử mặc áo trắng kia.

Mộ Dung Dục đã được thị vệ bên cạnh đỡ sang một bên, khi đối mặt với con ngươi lạnh nhạt kia thì trong


/201