Công Tử Điên Khùng

Chương 519: Cầu họa

/537


Lâm Vân nhíu mày, bỗng nhiên, bà ta bị người trung niên kia giữ lấy. Đồng thời người trung niên cũng ngăn cản vài tên cảnh sát muốn bắt Lâm Vân.

- Xin hỏi, có phải cậu cũng họ Lâm không?

Trung niên nhìn thấy người thanh niên này có điểm giống với Lâm Vân, nhân vật truyền kỳ của Lâm gia. Nhưng ông ta không dám xác định. Bởi vì dù sao cũng đã qua hai mươi năm rồi, mà dung mạo của người này vẫn giống như chỉ hai mươi mấy tuổi.

- Ta chính là Lâm Vân.

Lâm Vân mặt không biểu tình trả lời.

Lâm Hi Bình đột nhiên cảm thấy trong đầu ong ong. Ông ta không ngờ người đánh tàn phế con trai mình lại là Lâm Vân, người mà có địa vị cao hơn cả lão gia tử.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Hi Bình sững sờ, đôi chân thì phát run. Ông ta không biết nên làm gì cho phải. Dù quyền thế của ông ta có lớn hơn nữa, nhưng đối mặt với Lâm Vân, ông ta chỉ như một con kiến hôi mà thôi. Lâm Vân chỉ cần nói một câu, cuộc sống của ông ta sẽ rơi từ thiên đàng xuống địa ngục. Điều này còn không phải là trọng yếu, ông ta tin rằng, nếu Lâm Vân muốn lấy mạng của mình hoặc con của mình, thì cũng chỉ là vài cái nhấc tay.

Người khác có thể không biết nhiều về Lâm Vân, nhưng những con cháu của Lâm gia đồng lứa với hắn, đều hiểu rằng hắn chính là một truyền kỳ. Mà hôm nay con của mình thị bị nhân vật truyền kỳ đó đánh cho tàn phế.

- Lâm gia có đứa con cháu bỏ đi này, còn không bằng nuôi một con chó còn tốt hơn. Đi điều tra xem tên Lâm Quý kia đã làm những chuyện thương thiên hại lý gì. Đồng thời điều tra các con cháu còn lại của Lâm gia. Có tên nào dám làm việc táng tậm lương tâm, thì toàn bộ xử lý.

Lời này của Lâm Vân văng vẳng bên tai của Lâm Hi Bình.

Khi ông ta hồi phục tinh thần, thì phát hiện Lâm Vân đã không còn tung tích.

- Anh làm cái gì vậy, sao lại thả tên kia chạy trốn. Anh…

Thiếu phụ kia còn kêu gào nói.

Lâm Hi Bình không chút nghĩ ngợi, tát vợ mình một cái:

- Con hư tại mẹ, nếu không phải do cô dung túng, thì Quý nhi đâu biến thành như vậy. Tôi đã sớm nói với cô rồi, quán tử bất hiếu, quán cẩu thượng lò.

(Nuông chiều con thì con bất hiếu, nuông chiều chó thì chó lên nồi)

- Anh dám đánh tôi?

Thiếu phụ giống như bị điên xông về phía Lâm Hi Bình, hồn nhiên quên mất đứa con còn đang nằm tê liệt trên mặt đất.

- Hắn chính là Lâm Vân trong truyền thuyết?

Tên cảnh sát thì thào nói. Bỗng nhiên sau lưng y đổ đầy đồ mồ hôi lạnh. Nếu lúc ấy mình còng tay Lâm Vân, thì kết quả sẽ như thế nào? Y không dám nghĩ tiếp nữa.

Lâm Vân không ngờ hắn chỉ nói tùy tiện một câu, đã khiến cho các con cháu của Lâm gia ở Yên Kinh đều lo sợ bất an, không dám kiêu ngạo như lúc trước. Đồng thời tình hình trị an của Yên Kinh bỗng nhiên trở nên tốt hơn. Các bang phái xã hội đen nghe nói Lâm Vân trở lại đều co đầu rút cổ. Trong khoảng thời gian ngắn, các vụ án ở Yên Kinh giảm đi đáng kể.

- Không ngờ chỉ là cái tên thôi cũng tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy…

Một vị cục trưởng cục cảnh sát nhìn hồ sơ hình sự giảm đi rõ rệt, không khỏi cảm thán một tiếng.

Lâm Vân sở dĩ có thể kịp thời đi tới Yên Kinh hỗ trợ Tần Nhan, là bởi vì thần thức của hắn vừa vặn quét tới Tần Nhan đang trầm tư. Biểu lộ như vậy, chắc cô ta sắp nhớ ra gì đó. Mà có người đi lên quấy rầy Tần Nhan suy nghĩ, Lâm Vân đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.

Tần Nhan tìm được tấm bia đá càng sớm, thì hắn càng nhanh gặp được mấy người Vũ Tích. Việc này mới là việc quan trọng nhất. Huống hồ Lâm Quý lợi dụng danh tiếng của mình để làm xằng làm bậy, hắn càng có lý do để trừng trị.

Nếu không liên quan gì tới hắn, mặc kệ ngươi giết ngươi hay gây án, hắn chẳng muốn quan tâm. Nhưng nếu người đó lợi dụng danh tiếng của hắn để làm xằng làm bậy, hắn quyết không bỏ qua.

….

Tần Nhan không lo lắng chuyện của Lâm Vân. Hiện tại cô ta đang muốn tới Lý gia.

Hơn hai mươi năm trước, khi Tần gia và Lý gia còn là đồng minh, hai nhà muốn kết thân gia với nhau. Cho nên Tần gia mới gả Tần Nhan cho Lý Danh Sinh. Mà Tần Nhan thì đã từng đi tới nhà Lý gia một lần.

Lúc ấy Tần Nhan đi cùng với ông nội tới Lý gia. Lão gia tử của Lý gia, Lý Ly vì thể hiện mọi người đều là một nhà, nên tiếp đón cả hai người ở phòng đọc sách. Lúc đó Tần Nhan đã nhìn thấy một bức tranh trong phòng đọc sách của Lý Ly.

Bức tranh này vẽ cảnh biển, còn vài hòn đảo n��i già. Cộng thêm đan dược kéo dài tuổi thọ do tập đoàn Vân Môn sản xuất, nên thân thể của ông ta vẫn còn khỏe mạnh. Hôm nay ông ta đang tưới cây cảnh, thì người hầu đi vào nói rằng có một cô gái bái phỏng. Còn là Tần Nhan của Tần gia.

Nhìn cô gái thiếu chút nữa thành cháu dâu của mình này, trong lòng Lý Ly rất là cảm khái. Năm đó khi Lý Danh Sinh bị chết, nếu không phải ông ta kịp thời ra lệnh cho toàn bộ người của Lý gia không được tìm Lâm Vân báo thù, chỉ Lý gia đã không còn tồn tại rồi.

Trải qua hai mươi năm an phận, Lý Ly đã không còn oán hận gì với Lâm Vân. Chuyện năm đó hoàn toàn là do Lý gia khơi mào trước, Lâm Vân coi như là tự bảo vệ bản thân. Hơn nửa thế lực của Lý gia ở Phần Giang bị tổn thất trong tay của Lâm Vân. Về sau Lý Danh Sinh cũng bị chết trong tay hắn.

Cũng may ông ta cảm thấy không đúng, liền phát lệnh xuống, bằng không hậu quả khó mà nói. Sở dĩ ông ta hạ lệnh như vậy, bởi vì ông ta nhìn ra Lâm Vân không phải là hạng người lưu luyến hồng trần và thích tranh đầu quyền lực. Kết quả là dự đoán của ông ta không sai. Lý gia không động vào Lâm Vân, thì Lâm Vân cũng chẳng muốn dây dưa gì với Lý gia.

- Lý gia gia…

Tần Nhan thấy Lý Ly trầm tư suy nghĩ, liền liên tiếng nhắc nhở.

- À, Tiểu Nhan, cháu ngồi đi. Ài, già rồi nên hay nghĩ vẩn vơ. Vẫn là tuổi trẻ tốt nhất. Mà cháu có vẻ như không thay đổi gì nhỉ.

Lý Ly phục hồi tinh thần, hơi có lỗi nói.

- Lý gia gia, cháu có thể nhìn phòng đọc sách của gia gia một lúc được không?

Câu đầu tiên của Tần Nhan đã khiến Lý Ly ngạc nhiên.

Thấy Lý lão gia tử thất thần, Tần Nhan liền khẩn trương. Nếu ông ấy không đồng ý thì làm sao bây giờ? Cô ta đã dùng thần thức kiểm tra và biết bức tranh đó không còn treo ở chỗ cũ. Nên cô ta muốn hỏi bức tranh đó đang ở đâu.

- À, không có vấn đề gì, cháu đi theo ta.

Lý Ly dẫn theo Tần Nhan tới phòng đọc sách.

Bởi vì đã dùng thần thức nhìn qua một lần, nên khi vào thư phòng Tần Nhan chỉ tùy ý nhìn. Cô ta thở dài một tiếng rồi mới nói:

- Rất nhiều năm trước cháu và ông nội đã tới nơi này. Không ngờ đảo mắt đã qua nhiều năm như vậy.

- Ài, ông nội của cháu là người tốt, nhưng ông ta ra đi quá sớm…

Lý Ly cũng thở dài.

Trong lòng của Tần Nhan có chút thương cảm. Dù năm đó Tần gia bắt buộc cô và Lý Danh Sinh và kết hôn, ông nội cũng không chủ động đi lên ngăn cản, đã khiến Tần Nhan rất không thoải mái. Nhưng Tần Nhan vẫn rất tôn kính ông nội của mình. Trước kia cô không hiểu chuyện, không biết đã làm bao nhiêu việc khiến ông nội phải hao tâm tổn trí. Nhưng hiện tại, khi cô hiểu chuyện rồi thì ông nội lại mất. “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngửng, con nuôi lớn mà thân không tại”, có lẽ hợp với tâm tính của cô bây giờ.

Tần Nhan áp chế sự đau lòng, lần nữa nói:

- Lý gia gia, cháu nhớ năm đó khi cháu đi vào căn phòng này, cháu có nhìn thấy một bức tranh rất kỳ quái treo trên tường. Không biết bây giờ nó đâu rồi?

Lý Ly khẽ giật mình, với sự lõi đời của ông ta, lập tức biết mục đích tới đây lần này của Tần Nhan là có liên quan tới bức tranh. Ông ta liền hỏi:

- Tiểu Nhan, cháu tới đây vì bức tranh à?

Tần Nhan vừa nghe là biết Lý Ly đã đoán ra một chút, cũng không có ý giấu diếm, mà gật đầu:

- Vâng, một người bạn của cháu muốn có bức tranh đó. Không biết hiện tại bức tranh đó đang ở đâu? Đương nhiên, cháu sẽ trả đủ tiền, không khiến Lý gia gia khó xử.

- Tiểu Nhan, bức tranh đó vốn không đáng bao nhiều tiên. Chỉ là một bức tranh mà ta nhặt được mà thôi. Nếu ta vẫn còn giữ nó, thì tặng luôn cho cháu cũng được, nói gì tiền bạc. Nhưng ta cho người khác bức tranh đó rồi.

Trong lòng Lý Ly bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái. Ông ta nhớ tới chuyện của Lâm Vân.

Tần Nhan hơi thất vọng, nhưng lập tức hỏi:

- Lý gia gia có thể nói cho cháu biết gia gia đã tặng bức tranh đó cho ai không?

Thấy Tần Nhan có vẻ rất coi trọng bức tranh, tuy Lý Ly hơi tò mò, nhưng ông ta là một người từng trải, đương nhiên biết việc gì có thể hỏi, việc gì không thể hỏi.

- Tám năm trước, một bằng hữu người Mi tới nhà ta chơi. Y nhìn thấy bức tranh đó, liền rất thích rồi muốn mua với giá cao. Bởi vì người bằng hữu đó là một đối tác làm ăn, cho nên ta dứt khoát cho y. Y tên là Hughes, chính là tổng giám đốc của công ty Kỳ Điện, chi nhánh Hoa Quốc.

Nghe Lý Ly nói vậy, Tần Nhan thầm nghĩ, đã có danh tiếng thì cũng dễ tìm.

Nghĩ tới đây, Tần Nhan lần nữa hỏi:

- Không biết Lý gia gia nhặt được bức tranh đó ở đâu?

Lý Ly thở dài nói:

- Đó là chuyện của vài chục năm trước. Năm đó ở một đạo quan thuộc núi Mi Sơn, ta có nhặt được một cái hộp gỗ. Bên trong chính là bức tranh và một viên đá Bạch Hà. Về sau ta đưa viên đá Bạch Hà cùng hộp gỗ cho Lâm Vân. Còn bức tranh thì do ta thích với khung cảnh biển rộng mênh mông của nó, nên liền treo ở trong phòng đọc sách.

Tần Nhan im lặng không nói. Lại có quan hệ với Lâm Vân. Cô đương nhiên biết đá Bạch Hà chính là linh thạch. Thì ra từ lúc đó Lâm Vân đã bắt đầu thu thập linh thạch. Nghĩ tới lúc ấy, một viên linh thạch đã được hắn coi như trân bảo rồi, phỏng chừng lúc ấy hắn còn chưa rời khỏi Địa Cầu. Nhưng qua lời Lý gia gia kể, ông ta chắc chưa nói chuyện bức tranh cho Lâm Vân.

Đã hỏi xong thì Tần Nhan cũng không ở lại lâu. Liền lấy một cái lọ ngọc đưa cho Lý Ly, nói:

- Lý gia gia, cháu có một viên đan dược dưỡng thân do sư phụ của cháu để lại, gia gia giữ lấy mà dùng.



Tần Nhan rời đi đại viện Lý gia, rồi lập tức tới tập đoàn Kỳ Điện tìm kiếm Hughes. Nhưng cô lại lấy được tin tức là mấy năm trước Hughes đã từ chức. Vì thế Tần Nhan mất đi manh mối.

Không có dấu vết gì để tìm kiếm Hughes, Tần Nhan chỉ đành phải dựa theo trí nhớ, đi tới khu vực biển Ả rập để tìm kiếm. Cũng may, hiện tại thần thức của cô ta đã kéo dài được một trăm km, cộng thêm Tị Thủy Châu mà Lâm Vân cho, có lẽ sẽ tìm ra được tấm bia đá đó.

Tần Nhan lơ lửng trên bầu trời của đảo Madagasca, theo như bức tranh lúc trước, thì nó nằm ở nơi gần khu vực này.

Đeo Tị Thủy Châu vào cổ, Tần Nhan liền nhảy xuống biển.

Khí tiến vảo biển, Tần Nhan mới hiểu được rằng Tị Thủy Châu đúng là bảo bối khó có được. Có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm. Đeo nó trên người, mười mét xung quanh không có một giọt nước nào bám vào. Giống như hai cục nam châm trái chiều đẩy nhau vậy. Tần Nhan cứ thể rẽ nước đi xuống.

Quả nhiên là thứ tốt. Tần Nhan âm thầm may mắn là Lâm Vân đã cho cô mượn Tị Thủy Châu. Bằng không cho dù cô có tu vị Kết Đan đi chăng nữa, xuống đáy biển sâu như vậy, còn dùng thần thức dò xét xung quanh, thì là một việc cực kỳ tốn sức. Huống hồ ở trong nước biển, thần thức phát huy không được nhiều lắm. Phạm vi còn chưa được một nửa.

Khu vực biển này rất rộng, Tần Nhan đã dùng thần thức cộng thêm Tị Thủy Châu rồi mà cũng rất vất vả tìm kiếm. Huống hồ cô chỉ dưa vào trí nhớ. Thỉnh thoảng có vài con cá mập đi qua người, mặc dù không gây hại gì cho Tần Nhan, nhưng vẫn ảnh hưởng một chút tới việc tìm kiếm của cô.

Năm ngày sau, Tần Nhan đã mệt mỏi đến kiệt sức, nhưng vẫn chỉ kiểm tra được một phạm vi không lớn. Thậm chí cô ta muốn gọi Lâm Vân đi tìm cùng, nhưng cô ta lại lo lắng một khi Lâm Vân tìm được, sẽ bác bỏ công lao của cô ta, rồi từ chối mang cô ta rời khỏi Địa Cầu.

….

Lâm Vân không nghĩ nhiều như vấy. Lúc thần thức của hắn nhìn thấy Tần Nhan đang tìm kiếm trong đáy biển, hắn liền mặc kệ cô ta. Dù không biết vì sao cô ta tới đó tìm, nhưng chắc có nguyên nhân trong đó.

Hiện tại hắn đang luyện hóa Giới Đỉnh tới thời điểm mấu chốt. Cốc Tử Vong của núi Côn Luân đã bị hắn dùng trận pháp che dấu hoàn toàn lại. Hắn không muốn lúc mình đang luyện hóa Giới Đỉnh thì có người quấy rầy.

Càng luyện hóa Giới Đỉnh, Lâm Vân càng hiểu rõ cấu tạo của kết giới kia. Hiện tại hắn đã biết, nếu lúc trước hắn cưỡng chế dùng Giới Đỉnh xuyên qua kết giới, nói không chừng kết giới sẽ bị phá hư hoàn toàn. Nói chính xác là kết giới sẽ không tồn tại. Kết giới này cho phép người bên trong có thể dùng sức mạnh để mở ra. Nhưng không cho phép người bên ngoài dùng bất cứ cách nào đi vào.

Một kết giới không còn tồn tại, đương nhiên không thể thông qua kết giới đó để tới một nơi khác. Lâm Vân còn biết, kết giới này còn là một truyền tống trận đặc biệt. Tuy Địa Cầu và Khôn Truân Giới chỉ cách qua một kết giới, nhưng khoảng cách giữa hai nơi xa vô cùng.

Đã biết những vấn đề này rồi, Lâm Vân đương nhiên không dám mạo hiểm. Chỉ có thể toàn lực luyện hóa Giới Đỉnh, sau đó trông cậy vào Tần Nhan tìm kiếm được tấm bia đá.

Nếu Tần Nhan không tìm thấy, cho dù mất một cái giá lớn, Lâm Vân cũng muốn đích thân đi tìm. Bởi vì tấm bia đá là cách duy nhất để hắn tới Khôn Truân Giới một cách nhanh nhất.

/537