Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 93 - Chương 92

/139


Chờ một chút.

Hả? Cánh tay mở cửa dfng một chút, Dụ Ninh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Tống Diễn.

Áo bị hở ra kìa.” Ánh mắt Tống Diễn khẽ quét qua người cô, quân tử, quả thật không giống anh ta chút nào.

Dụ Ninh cúi đầu nhìn về phía trang phục của mình, quả nhiên nút áo thứ ba đã biến mất, sờ sờ phần chỉ còn lại :” Nút áo mất rồi.”

Tống Diễn ngẩn người, không phải vì chuyện nút áo không thấy mà là vì sự bình tĩnh trong giọng nói của cô, nút áo mất ở ngay chỗ đó mà cô ta vẫn có thể bình tĩnh như thế sao? Hơn nữa còn ở ngay trước mặt một người đàn ông xa lạ.

Xem ra cô chỉ có hể ngừng việc ăn uống lại mà thôi, Dụ Ninh che ngực : “ Có thể làm phiền anh chở tôi về nhà sao?”

Xuống xe.

Hả? Dụ Ninh ngẩn người, có chút không thể tin những gì mình vừa nghe được, anh ta nhắc mình nút áo , chẳng lẽ là vì nhận ra được sự khó khăn của cô, muốn để cô xuống x echo mất mặt sao?

Xuống xe. Tống Diễn nhìn thẳng về phía Dụ Ninh, trong mắt là sự giễu cợt không chút nào che giấu.

A. Dụ Ninh nhìn anh chằm chằm, cười lạnh một tiếng, tức lên, tay không che ngực nữa cứ thế mở cửa xe bước xuống.

Mặc dù đã ra khỏi chung cư, nhưng đoạn đường này vẫn không có nhiều người cho lắm, bất kể cô chọn trở về hay đến trung tâm thương mại mua quần áo mới đều có chút phiền phức.

Dụ Ninh nhìn một vòng khung cảnh xa lạ xung quanh, bởi vì không có trí nhớ của nguyên chủ nên khi ra ngoài cô phải dùng bản đồ của điện thoại, bây giờ cũng không biết mình đang nơi nào, trung tâm gần đây là đâu.

Thấy xe Tống Diễn vẫn dừng ở đó kể cả khi cô đã xuống xe, đột nhiên Dụ Ninh cảm thấy, cô đột nhiên cảm thấy đến cả ánh mặt trời chói chang trên đầu cũng đang chỉ vào mặt mình cười hả hê, dứt khoát quyết định theo kế hoạch cũ, tìm một nhà hàng ăn trưa , dù sao chỗ đó cũng không đến mức quá quan trọng, cùng lắm thfi đến cửa hàng gần đây mua một áo là được, nghĩ xong, một tay che ngực, một tay đi gọi xe taxi.

Xe không ít, chẳng bao lâu sau đã cso một chiếc taxi đến gần, chỉ là không biết có chiếc thể thao đỏ từ đâu xông tới , vượt qua taxi, dừng ngay trước mặt Dụ Ninh.

Tài xế taxi thấy thế liền lái đi luôn.

Tiểu thư, cô muốn đi đâu vậy?”

Chàng thanh niên trên xe, vẻ mặt cợt nhả hỏi.

Chủ nhân chiếc xe mặc một bộ quần áo hip hop, đeo kính, tóc tẩy và nhuộm trắng hoàn toàn, trên cổ còn xăm một chút hoa văn kì quái, ngược lại, khuôn mặt trông rất thanh tú, ngây thơ.

Dụ Ninh quét từ đầu tới đuôi cạu ta một, tên này chỉ thiếu viết ba chữ : vị thành niên lên mặt mà thôi.

Chỉ là, chuyện này chẳng liên quan đến cô, Dụ Ninh nâng tay , không chút chần chờ ngồi vào trong xe.

Làm phiền cậu. . . . . .

Động cơ xe vừa mở, liền bị một vụ va chạm cắt đứt.

Dụ Ninh nghe tiếng động quay đầu lại thì thấy chiếc xe vốn dĩ không động của tóng diễn , chẳng biết lúc nào đã đến sau chiếc xe thể thao này, hơn nữa còn đụng vào một.

Nhìn phần xe lõm xuống, Dụ Ninh không thể hiểu được tên khốn này đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ nhất định phải để cô che che giấu giấu quần áo chạy về Dương gia, anh ta mới hài lòng sao.

Đclmm!


/139