Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 91 - Chương 90

/139


Bóng đêm hơi lạnh, trên đường phố nhỏ chỉ có lẻ tẻ mấy người đi bộ, nơi xa, đèn nê ông các toàn nhà cao tầng như muôn vàn vì sao, bập bùng trên không, chiếu vào trong mắt.

Dụ Ninh giơ tay lên nhặt chiếc lá đáp trên đầu, ngửa cổ nhìn cây ngô đồng nước Pháp , dưới ánh đèn như dát thêm một tầng màu ấm, tăng thêm khung cảnh lãng mạn ở nơi này.

Đi dạo trong công viên của khu cùng Dương An một lúc thì anh ta có việc phải đi trước, cuối cùng , thành ra vẫn là Dụ Ninh một thân một mình đi loanh quanh.

Thế nhưng vậy cũng tốt, không có Dương An ríu rít nói mấy chuyện lung tung trên trời dưới đất , cô có thể yên lặng đi dạo, quả thật tâm trạng tốt đến mức chỉ muốn đi hết con đường dài này.

Nhưng thực tế luôn luôn đều xảy ra những chuyện ngoài ý muốn , Dụ Ninh cúi đầu đếm số cục đá trên nền đất, đột nhiên nghe được tiếng chó sủa, chỉ chốc lát sau đã thấy một con chó lớn , toàn thân trắng như tuyết vọt vào tầm mắt.

Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Tống Diễn.

Tối nay Tống Diễn dắt chó đi dạo, nên anh ăn mặc hết sức tuỳ tiện, một chiếc áo T- shirt trắng lớn, cùng một chiếc quần vận động màu xám tro, trên tay còn quấn hai vòng dây thừng cho chó.

Rõ ràng là diện mạo nghiêm túc, ngũ quan nghiêm chỉnh, nhưng bởi vì ăn mặc như vậy nên có mấy phần trẻ trung tinh thần hơn, cũng để người khác có cảm giác bình dị gần gũi hơn.

Dĩ nhiên , cái bình dị gần gũi này không dành cho Dụ Ninh, Tống Diễn không ngờ sẽ thấy cô gái này, hoặc là, không ngờ, khoảng khắc buông lỏng này lại phải nhìn cái bản mặt chán ghét kia, theo bản năng, biểu cảm trở nên lạnh lùng.

Dụ Ninh ngẩn người, còn chưa biest phải chào hỏi nam chính thế giới này như thế nào đã thấy bắp chân ngứa ngáy, cúi đầu mới thấy con chó to kia đang thân mật liếm liếm, thấy cô dời chân còn ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt, mê mang nhìn cô.

Thú cưng so với chủ nhân còn đáng yêu hơn nhiều, Dụ Ninh cười cười vuốt vuốt đầu nó :” Tên gọi là gì?”

Sau khi hỏi xong, chỉ có con chó kêu lên hai tiếng cổ vũ , còn chủ nhân nó giống như khối băng toả khí lạnh, không thèm chú ý đến cô.

Dụ Ninh ngẩng đầu quét mắt nhìn anh ta một, mặc dù không định phát triển quan hệ tình cảm yêu đương nam nữ với tên này, nhưng ít nhất cũng phải như quan hệ giữa hai người bình thường, bằng không, về sau khi cô cứu anh ta, khéo khi trong mắt anh, cô chỉ biến từ người phụ nữ chán ghét sang người phụ nữ nhiều chuyện mà thôi.

Không nghe được lời nói của tôi sao? Dụ Ninh nở nụ cười thiện ý.

Tống Diễn mặt không biểu cảm chu môi, Tiểu Bố, tới đây.

Tiểu Bố dường như không nghe được lời kêu gọi của chủ nhân, vẫn đứng bên chỗ Dụ Ninh làm nũng, còn định chui vào trong lòng cô.

Dụ Ninh ngồi xổm xuống ôm lấy nó, Thì ra mày gọi là Tiểu Bố a, Tống tiên sinh, tính cách của anh thật kỳ cục, trực tiếp nói cho tôi biết không được sao.”

Nói xong liền thấy thứ trong ngực biến mất, Dụ Ninh ngẩng đầu lên liền thấy Tống Diễn ôm chó lên, từ trên cao nhìn xuống :” Dương tiểu thư, đối với ai cô cũng tỏ vẻ quen biết thế này sao?”

Nói về độ tự làm thân, sao tôi có thể sánh bằng anh chứ, Dụ Ninh thầm châm chọc trong lòng một câu, chậm rãi đứng lên, không chịu yếu thế mắng trả : Tống tiên sinh đối với ai cũng xấu tính như vậy sao? Hay chỉ thái độ với tôi như vậy?”

Tròng mắt như đao nhọn, Tống Diễn cảm giác cô gái trước mặt không giống với người ngày hôm qua chút nào, mặc dù vẫn là bộ dáng ấy, nhưng cặp mắt hạnh kia lại tràn đầy linh động :” Xem ra Dương tiểu thư không những tự quen thân mà còn hay nghĩ nhiều.”

Dụ Ninh nhếch miệng cười một tiếng, có vẻ rất cao hứng :” Không có việc gì anh giải thích với tôi làm gì, tôi sẽ hiểu lầm.” Nói xong lại sờ sờ Tiểu Bố đang kêu gào giãy giụa trong ngực Tống Diễn :” Tiểu Bố ngủ ngon, Tống tiên sinh cũng ngủ ngon.”

Không cho Tống Diễn cơ hội cãi lại, mái tóc quăn dày thoáng lên, Dụ Ninh đã cách xa mấy bước.

Nhìn bóng lưng của cô, con ngươi hẹp dài hơi híp lại, vậy mà cô ta không quay đầu lại dù chỉ một lần, lần trước, khi gặp anh còn tỏ ra tình cảm lắm, thật đúng là cùng một giuộc với Lâm thị, chỉ coi trong giá trị con người anh nên mới tìm cách lấy lòng.

Gâu gâu. . . . . . Thấy bóng lưng Dụ Ninh biến mất không thấy nữa, Tiểu Bố còn uất ức kêu hai tiếng.

Tống Diễn nhìn cặp mắt to đầy lưu luyến của nó, nhẹ buông tay đặt nó xuống đát, sau khi đi, nguyên chủ để lại cho anh không ít phiền toái, ngoại trừ một công ty đày rối loạn và cha mẹ không bớt việc thì còn có phiền toái nho nhỏ chưa gì đã dịnh làm phản này.

Buổi tối, trước khi chìm vào giấc ngủ, Tống Diễn lăn lộn trên giường mấy lần, cuối cùng lại thấy hai móng vuốt bên


/139