Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 3: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen

/103


"Bên kia ra sao?"

Giống như hiểu rõ ý nghĩ trong lòng cô, Thương Bích Lạc chỉ về phía một địa điểm cách đó không xa, Hạ Hoàng Tuyền mím môi, tuy rằng rất không muốn nghe hắn, nhưng không thể không thừa nhận, đó là chỗ thích hợp để quan sát, vì vậy cô nhanh chóng chạy tới.

Địa điểm mà Thương Bích Lạc chỉ là sân thượng trên nóc nhà mà không phải mạo hiểm để tiến vào một tòa nhà nào đó, lưới chống trộm ngoài cửa sổ chính là nơi đặt chân vô cùng tốt, Hạ Hoàng Tuyền với tố chất thân thể tốt đến mức không thuộc về mình, dưới tình huống cõng một người đàn ông trưởng thành, động tác vẫn nhanh nhạy như trước, nhảy lên nóc nhà nhưng không phát ra một tiếng động nào, sau đó nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một chiếc xe tải, mười mấy người đàn ông cầm gậy gộc và vũ khí đọ sức cùng zombie quanh xe, cùng với mấy người phụ nữ tự che miệng mình —— thật hiển nhiên, tiếng kêu khóc vừa rồi thuộc về các cô, đồng thời, các cô hẳn là bị mấy người đàn ông kia quát lớn nên mới làm ra hành động như bây giờ.

Cho dù thế nào, tốt hơn so với tưởng tượng, ít nhấn quần áo và đầu tóc của họ rất chỉnh tề, không thấy dấu vết bị chà đạp.

Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào mũi tên to màu đen trên đỉnh xe tải, trong lòng hiểu rõ, đây là mục tiêu tiếp xúc tiếp theo của cô, để thuận lợi gia nhập, hỗ trợ ắt không thể thiếu, hơn nữa, dưới tình huống năng lực cho phép, cô cũng không muốn thấy chết không cứu.

Hạ quyết tâm, cô nhanh chóng nhảy xuống, mũi chân đạp nhẹ trên vách tường, toàn bộ thân thể mượn lực vững vàng hạ xuống đất, chỉ trong nháy mắt đã điều chỉnh tốt, cô chạy tới phía đám người kia, ở góc rẽ cách đó ba mét, nhắc nhở bỗng vang lên.

【 Vật phẩm "Bịt mắt" đã để vào túi quần, đề nghị đeo lên. 】

". . . . . ." Đây là cái gì? Hạ Hoàng Tuyền không còn lời nào để nói, cô dừng bước, lục trong túi quần một lát, lấy ra một cái bịt mắt màu đen, bỗng nghĩ tới, lần đầu tiên cô nhìn thấy mắt trái của mình cũng thấy phát hoảng, con mắt như vậy, người bình thường đều không tiếp thụ nổi. So sánh với việc này, Thương Bích Lạc thật sự lạnh nhạt quá mức.

Nghĩ vậy, Hạ Hoàng Tuyền đeo bịt mắt lên, sau đó kỳ dị phát hiện, nó hoàn toàn không ngăn trở tầm nhìn, hơn nữa cũng rất mềm mại, nếu không phải cửa kính từ cửa hàng bên đường ảnh ngược ra hình tượng hiện tại của mình, cô gần như cho rằng mình không đeo gì cả. Nhưng mà, như vậy cũng tốt, việc đột nhiên có một con mắt không thể dùng rất ảnh hưởng tới cảm giác cân bằng.

Lúc này tạm dừng cũng chỉ tốn mười giây, đeo lên trang bị mới, Hạ Hoàng Tuyền lại bước đi, cô không gặp phải ngăn trở gì, linh hoạt rút ra trường đao sắc bén bên hông, Hạ Hoàng Tuyền nói mà không quay đầu lại: "Tự ôm chặt, ngã xuống tôi cũng không cứu anh!"

Dứt lời, cô giơ chân đá mạnh vào một con zombie cách mình gần nhất, một đá làm zombie bay về phía sau, liên tiếp đụng ngã một chuỗi đồng bạn, cùng lúc đó, đám zombie nghe thấy âm thanh đi về phía cô, áp lực của những người đang chiến đấu được giảm bớt, dĩ nhiên cũng có người rỗi rãi nhìn chăm chú vào cô gái cường hãn bất ngờ xuất hiện kia.

Tóc dài của cô buộc cao thành đuôi ngựa, phía trên mặc một chiếc áo sơ mi dài tay kiểu dáng đơn giản, phía dưới là quần dài bó sát dắt vào trong ủng da, tóc dài đen, áo đen, quần đen, ủng đen, quanh thân cô dường như đều được tạo bởi màu đen, mà làm người ta chú ý nhất chính là bịt mắt đen bên mắt trái của cô, nó càng khiến gương mặt xinh đẹp của cô thêm phần thần bí và tàn nhẫn.

—— Nếu Hạ Hoàng Tuyền có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nhất định sẽ cười to ba tiếng, đống quần áo này hoàn toàn không phải là kiệt tác của cô được chứ?! Vừa tới đã mặc như vậy, giống như quạ đen, muốn cởi cũng không được! Không nên ép mua ép bán như vậy a! Nếu có thể cô tình nguyện trần truồng. . . Quên đi, vẫn cứ miễn cưỡng mặc đi

Khi những người khác nhìn Hạ Hoàng Tuyền, thực ra cô cũng đang nhìn họ. . . Nhìn tử khí trên người họ, nó phân bố không đều, rõ ràng là những người ở trên xe hẳn phải an toàn nhất, nhưng trong số các cô lại có người có màu sắc còn đậm hơn những người đàn ông ở phía dưới, quả nhiên, tử khí mà cô thấy được không phải là mức độ nguy hiểm mà là tuổi thọ sao?

Hạ Hoàng Tuyền híp mắt, một người đàn ông trong đó làm cho cô vô cùng chú ý, nhưng hiện tại không phải là thời điểm rối rắm.

Cô mạnh mẽ mà nhanh chóng vung đao, "phập" liên tiếp, đầu ba con zombie vừa tới gần bị chặt đứt, cô nhanh chóng chạy tới chỗ đám người, vừa chạy vừa xử lý zombie như máy thu gặt.

Người đàn ông và các bạn nhỏ vốn đang chuyên chú đánh zombie đều sợ ngây người —— hàng này đúng là nữ sao? Thật sự không phải quái thú sao? Chưa thấy một người phụ nữ nào cõng một người đàn ông trưởng thành mà đánh zombie còn nhẹ nhàng như vậy!

Hạ Hoàng Tuyền thực sự không cố ý, nếu có thể, cô thật muốn ném thẳng Thương Bích Lạc vào đống rác ven đường, nhưng vấn đề là nhiệm vụ yêu cầu phải bảo vệ hắn, xem tiểu thuyết và TV là biết chỉ cần bị zombie cào rách một cái thì sẽ cảm nhiễm, boss dưới loại trạng thái này cũng không biết được tính là sống hay chết —— đương nhiên cô không dám đánh đổ, cho nên dù cõng người đánh nhau không tiện, cô cũng chỉ có thể kiên trì với khuôn mặt lãnh diễm cao quý.

Cho đến khi tới gần xe tải chuyển hàng, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cầm đao bằng một tay, tay còn lại bắt lấy tay Thương Bích Lạc rồi kéo hắn xuống, sau đó ném hắn vào toa xe như ném bao cát, mắt thấy hắn lăn tự do hai vòng trong xe mới dừng lại, Hạ Hoàng Tuyền chảy vài giọt mồ hôi, dường như lại quên khống chế sức mạnh rồi hả? Quên đi, dù sao máu của boss đều rất dày, ném ném thành thói quen, nghĩ như vậy, lòng cô tràn đầy sung sướng, một lần nữa đầu nhập vào hàng ngũ giết zombie.

Dưới sự trợ giúp của cô, bọn họ rất nhanh thanh lý sạch sẽ kẻ địch ở phụ cận. Khi một con zombie cuối cùng ngã xuống đất, Hạ Hoàng Tuyền cắm đao vào trong vỏ, đeo đao bên hông, đứng im tại chỗ, tỏ vẻ mình không có địch ý gì với bọn họ.

So với ngôn ngữ, hành động này của cô càng thuyết minh rõ ý đồ, sau khi nhóm người ngơ ngác nhìn nhau vài giây, một người đàn ông tóc húi cua có dáng người trung bình nhưng lại khỏe mạnh nhất đi ra, hắn khoảng 30 tuổi, nụ cười trên mặt có phần ấm áp, người đàn ông vươn tay về phía cô: "Xin chào, tên tôi là Nhâm Cường."

Hạ Hoàng Tuyền thật nể mặt vươn tay: "Hạ Hoàng Tuyền."

". . . Ha ha ha, cô gái nhỏ, tên của cô thật là cá tính."

". . . Cũng được."

". . . Thân thủ không tồi."

"Cũng vậy."

". . . . . ."

". . . . . ."

Rất nhiều ngày không gặp được người nên kích động quá mức, hơn nữa tính cách của Hạ Hoàng Tuyền không hề thân thiện, cho nên cuộc đối thoại này lâm vào tình cảnh nhạt nhẽo, Hạ Hoàng Tuyền cố gắng bảo trì biểu cảm bình tĩnh, trong lòng lại rối rắm phải chết, ai có thể nói cho cô biết hiện tại nên làm gì?

Cùng lúc đó, Nhâm Cường cũng thật rối rắm, cô gái nhỏ tuổi thanh xuân vừa nhìn đã thấy kiêu ngạo này rất khó giao tiếp, nhưng đánh nhau rất lợi hại, bỏ qua thì thật đáng tiếc, vừa nghĩ vậy, hắn nhớ tới người đàn ông được cô cõng, thử hỏi: "Trên xe chúng tôi còn có chỗ trống, hai người muốn cùng lên đường hay không?"

"Được!" Hạ Hoàng Tuyền thầm cho đối phương một tấm thẻ người tốt.

Tuy rằng quá trình có chút khúc chiết, nhưng cuối cùng cô đã thuận lợi nhập bọn.

Vốn đang vui vẻ, vừa đi đến toa xe, tâm tình của cô bỗng trở nên vô cùng không tốt, rất không tốt, cực kỳ không tốt.

Nguyên nhân chính là, khi cô còn đang liều sống liều chết (?) bên ngoài, tên Thương Bích Lạc kia lại đang vui vẻ rong chơi trong sự dịu dàng, một em gái bên trái bôi thuốc giúp hắn, một em gái bên phải tán gẫu với hắn, mặt sau còn có em gái rót nước cho hắn. . . Đồ khốn! Vì sao không có em gái rót nước cho cô! Cô rõ ràng mới là công thần của nhân dân được chứ?!

Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu nhìn, sắc mặt của những người đàn ông bên cạnh cũng không tốt lắm, trong lòng bỗng cười lạnh, đánh hắn đi! Đánh hắn đi! Nếu không hết giận thì cô tuyệt đối sẽ không ra tay!

"Khụ!!!" Nhâm Cường thấy không khí không đúng, đột nhiên ho một tiếng, nói, "Tiểu Hạ a, cậu ta là. . .?"

"Hắn?" Hạ Hoàng Tuyền đang định nói mình và hàng này chính là quan hệ người qua đường, các người tùy tiện đánh, đã bị Thương Bích Lạc ngắt lời.

"Cô đã trở lại?" Hắn vừa hỏi như vậy, vừa tiến tới gần cửa toa xe, bởi vì hai chân không có sức lực, hắn chỉ có thể dùng cách di chuyển có vẻ vất vả là hai tay chống vách thùng xe.

Hạ Hoàng Tuyền bị ánh mắt dịu dàng của đối phương nhìn chòng chọc mà da đầu run lên, theo bản năng hất tay hắn ra, một tiếng "Bốp" giòn vang quanh quẩn, có thứ gì đó rơi xuống từ trong tay Thương Bích Lạc, cô chú ý tới, đó là một chiếc khăn tay màu trắng.

"Thật xin lỗi." Thương boss ngẩn người, cụp mắt xuống, ngữ điệu ê ẩm mà sa sút, "Tôi thấy trên bàn tay cô dính máu của zombie. . . Là tôi đã cho cô thêm phiền toái."

". . . . . ."

Không khí long trời lở đất trong phút chốc.

Ánh mắt mấy người phụ nữ từ đồng tình biến thành tràn ngập căm phẫn, mà ánh mắt mấy người đàn ông từ tràn ngập căm phẫn biến thành đồng tình.

Công thần của người dân là Hạ Hoàng Tuyền trong nháy mắt biến thành kẻ có tội với nhân dân ——

Thương Bích Lạc!

Tên khốn chờ cho ta!!!


/103