Con Nhóc Bướng Bỉnh

Chương 6

/6


- Thôi được lần này tôi tin anh nhưng ba tôi sẽ chẳng dễ dàng tha thứ cho anh đâu. Tốt nhất anh nên chuẩn bị.

Rồi chuyện gì sẽ xảy ra với hắn? Hắn cũng chẳng quan tâm giờ đây đối với hắn nó là thứ quan trọng nhất, hắn chẳng biết chuyện gì sẽ đến miễn là nó luôn ở cạnh hắn là được rồi. Hắn mở cửa phòng bệnh, trước mặt hắn là nó nhưng không giống ngày thường. Khuôn mặt hồng hào ngày nào chỉ còn là khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Nụ cười trên đôi môi nhỏ nhắn nay chỉ còn là khuôn mặt lạnh tanh. Mái tóc ướt đẫm nước mưa, thân thể giá lạnh. Từng giọt nước mắt lăn trên má hắn, hắn nắm chặt lấy tay nó thì thầm như xin lỗi

- Anh xin lỗi, anh không bảo vệ em được!_hắn khóc trước nó.

Rồi nước mắt ướt đẫm áo nó nhưng nó chẳng cảm nhận được gì, bây giờ hồn nó đang phiêu lạc ở phương nào. Nó thấy trước mắt mình là một khu vườn hoa hồng xanh mà mẹ nó từng dẫn nó đến. Nó thấy một bóng người nhưng không phải là mẹ nó, nó nhận ra ông lão lộm khộm ấy là ông nó, nó mừng rỡ chạy lại

- Ông ơi!_ông nó dang tay ôm lấy nó vào lòng.

- Cháu yêu của ông, sao cháu lại đến đây.

- Cháu cũng chẳng biết nữa nhưng cháu muốn đi với ông.

- Cháu thật sự muốn không?

- Cháu muốn._nó vừa nói thì có một bóng người hiện ra hơi mờ nhưng nó nhận ra nụ cười đó không ai khác ngoài hắn

- Là anh ư?

- Ai vậy?

- Là người mà ông hứa hôn cho cháu.

- Cháu yêu cháu có yêu anh ta không?

- Không._nó nhớ lại những lời mà hắn nói với nó

- Thật không?

- Thật.

- Vậy ta cho cậu ta biến đi nhé.

- Đừng….

- Ta biết cháu yêu cậu ta mà.

- Nhưng anh ta chẳng yêu cháu đâu, ở đó cháu chỉ cảm thấy đau khổ thôi.

- Cháu yêu này, trong tình yêu không chỉ có hạnh phúc mà còn có đau khổ nữa. Những nỗi đau ấy có thể làm cháu đau nhưng nó còn làm cho tình cảm trong cháu ngày một lớn dần, qua những đau khổ ấy hai người mới yêu nhau hơn, biết quý trọng nhau hơn. Ta nghĩ cháu rất yêu cậu ta đấy.

- Cảm ơn ông.

- Thế mới là Gui của ông chứ. Hãy cố lên vì tình yêu của mình nhé và đừng bao giờ bỏ cuộc._ông vẫy tay chào nó khi nó đang chạy về phía hắn.

Nó từ từ mở mắt, thấy hắn đang ngồi khóc dưới tay nó, nó mỉm cười

- Không biết sao mà tay ướt thế nhỉ?_nghe thấy giọng nó hắn ngẩng đầu lên, ôm nó vào lòng. Hai người thầm mỉm cười.

- Hừm._ba nó lên tiếng, hai người mới buông ra

- Ba! Con nhớ ba quá à!

- Tưởng quên luôn rồi chứ!

- Quên ai chứ ba chẳng bao giờ đâu!

- Nhóc con mai mốt không được làm ba buồn nữa nhe!

- Con biết rồi.

- Còn tôi bỏ cho ai hả?_chị nó

- Chị Hebe đứng đó làm em hổng thấy, nhớ chị nhất luôn!

- Thiệt hông đó?

- Thiệt mà!

- Thôi nghỉ đi em còn yếu lắm đó.

Rồi bụng nó kêu lên cũng phải rồi cả ngày hôm nay có ăn gì đâu mà hổng đói. Nhìn xuống bụng mình rồi nhìn qua hắn

- Biết rồi! Anh đi mua chứ gì!

- Yêu anh nhất!_câu nói tuy ngắn nhưng cũng làm mặt hắn đỏ lên vì ngượng sau khi tỉnh dậy nó hơi bị chạm mạch hay sao đấy nói những lời mà chưa bao giờ nói cả. Nhưng cũng đáng yêu đó chứ_hắn mỉm cười.

- Ba này! Con nhờ ba một chuyện được không?

- Con cứ nói.

- Trước tiên con cần giấy với viết rồi ba đặt máy bay cho con đi….

- Sao con lại muốn vậy?

- Ba cứ chiều con đi mà!

- Thôi được rồi, công chúa của ba.

- Con cảm ơn ba. Ông không được nói với Wangzi đấy.

- Ta biết rồi._ông hắn mỉm cười. Rồi nó bắt đầu nắn nót viết.

Hắn vào bệnh viện, tay đang cầm bịch cháo nóng hổi, mở cửa phòng thấy nó đang nói chuyện vui vẻ với ông hắn

- Cháo đến rồi này!_hắn giơ lên

- Ừ em đói bụng quá à!

Hắn đút cho ăn, sau mấy phúc tô cháo sạch bóng, rồi ông nó về chỉ còn nó với hắn

- Anh có vẻ mệt đấy anh về nhà nghỉ đi!

- Anh muốn ở lại với em cơ!

- Thôi cũng được nhưng lên đây nằm với em đi, ở đó lạnh lắm đó.

- Nhưng…

- Anh hổng lên thì em không cho anh ở lại đó!_hắn làm theo lời nó, cả hai ôm nhau, lần đầu tiên nó với hắn cảm thấy ấm áp như vậy cả hai ngủ ngon cho đến sáng.

Những tia nắng sớm chiếu vào cửa sổ như bắt đầu một ngày mới. Hai người trên giường vẫn ôm nhau ngủ cho đến khi có tiếng ho. Nó mở mắt để nhìn mọi thứ thì nó thấy Yatou với Nana đang đứng ở đó.

- Dậy rồi hả chị?

- Coi bộ tui tao làm phiền rồi!_nó chẳng hiểu gì cả cho đến khi nó nhìn lại vòng tay của hắn ôm lấy người nó, nó lay hắn dậy mặt đỏ dần.

- Mày có sao không?

- Không sao tao khoẻ hẳn rồi.

- Mai mốt có chuyện gì thì phải báo cho người ta đó.

- Tao biết rồi.

- Thôi mày ở đây mạnh khoẻ nhé tụi tao đi học đây.

- Ừ_nó nhìn sang hắn giờ này hắn vẫn còn đang ngủ không thôi hắn cũng chẳng khác gì nó ngượng đỏ mặt. Hắn bây giờ trông thật đẹp trai, ánh sáng buổi sáng làm cho khuôn mặt trắng ngần của hắn rạng rỡ hơn, đôi mắt khép nhẹ lông mi đen dài trông hắn cực kì baby luôn. Nó lấy điện thoại lưu lại hình hắn ngủ rồi lấy làm màn hình luôn, hôn lên bức ảnh rồi hôn vào má nó. Như cảm nhận được đôi môi ấm áp của nó, hắn mở mắt rồi kéo nó vào lòng. Nó thầm mỉm cười.

Sau khi ăn sáng xong, bây giờ thì nó cảm thấy hơi chán vì chẳng có gì làm cả. Hắn như hiểu phần nào suy nghĩ của nó.

- Muốn đi công viên chơi không?_hắn vừa hỏi mắt nó sáng lên

- Đi sao hổng đi.

- Vậy mau thay đồ đi anh chở. Vào trong công viên, dù vẫn hơi yếu nhưng nó vẫn tỏ ra ham chơi hết mức. Nó chơi trò này đến trò khác làm hắn chóng mặt mà trò nó chơi toàn trò chơi mạo hiểm không. Hắn tuy không yếu bóng vía nhưng sức hắn có giới hạn chơi vậy ai mà hổng chết mới lạ. Sau một hồi chơi, hắn với nó ngồi nghỉ. Rồi hắn dắt nó về nhà sau một ngày chơi mệt mỏi. Nó bước vào giường rồi nghe có tiếng gõ cửa, nó mở cửa là hắn.

- Anh đến đây có gì không?

- Anh có cái này cho em?

- Cái gì vậy?

- Nhắm mắt lại đi._nó làm theo lời hắn, rồi hắn kéo nó xuống nhà, dắt nó ra khu vườn hoa hồng hắn quỳ xuống, nó mở mắt ra

- Gui em có đồng ý trở thành vợ anh không?_nó sững sờ ngạc nhiên, nước mắt rơi của sự sung sướng.

- Tất nhiên là em đồng ý rồi_hắn lấy trong áo ra một cặp nhẫn chữ W&G được làm bằng kim cươngở mỗi bên là nửa trái tim. Hắn đeo vào tay nó

- Đến khi cuối đời cũng không được tháo ra đấy!_hắn gõ nhẹ vào mũi nó. Nó cười giơ tay ngắm nhìn chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh trăng. Hắn với nó ôm nhau.

Sau khi tỉnh dậy khỏi cơn ngủ nhìn xung quanh không thấy nó đâu, chỉ còn để lại một lá thư “Ông xã này, giờ này ông xã dậy chắc bà xã đi rồi, còn ở đâu thì bí mật. Ông xã càng kiếm bà xã càng trốn đó. Bà xã sẽ đợi ông xã thành tài tới chừng đó vợ chồng mình gặp nhau. Ông xã nhớ đó, tuy bà xã ở xa nhưng lúc nào cũng để ý tới ông xã hết đó. Liệu hồn mà giữ thân mình bà xã mà biết ông xã đi với người nào là chết với bà xã đó nghe. Yêu ông xã nhất, hãy đợi chờ như những bông hoa hồng xanh nhé!”

Hắn phì cười khi đọc bức thư hổng biết tới chừng đó ông xã còn giữ mình được không?

Bây giờ tại sân bay, có một người con gái xinh đẹp đang mỉm cười tạm biệt gia đình mình.

- Con có chắc khi làm điều này không?_ông hắn hỏi

- Con chắc mà!

- Lỡ nó có người khác thì sao?

- Ông yên tâm đi anh ấy hổng dám đâu. Thôi con đi nhé!

- Ừ! Cháu đi mạnh khoẻ nhé!

- Bye ông!

4 năm sau tại Pháp có một chàng trai đang ngắm nhìn dòng sông Thames nổi tiếng, hắn nhớ đến nó người con gái mà hắn chờ đợi 4 năm. Bốn năm trước, hắn quyết định đi du học ở Pháp để rèn luyện bản thân. Hắn nhìn xuống ngón tay áp út của mình đang hiện chiếc nhẫn W sáng lấp lánh. Không biết bào giờ ông xã mới gặp được bà xã đây?_hắn thầm nghĩ thì có một chàng trai đi đến gõ vào vai hắn

- Sao nhớ đến người yêu hả?

- Chứ ai nữa!

- Mà sao mày hay đợi đến 4 năm vậy khâm phục mày thiệt!

- Yêu mà mày, tao cũng chẳng biết làm gì hơn.

- Yêu thật khổ phải không?

- Ừ!!

Khi hắn đến Pháp học, bao nhiêu nàng theo vì vẻ mặt đẹp trai của hắn nên có thể nói hắn là hotboy ở đây. Nhưng ai tỏ tình hắn cũng từ chối bằng cách giơ ngón tay đeo nhẫn của mình lên như muốn nói hắn đã có bạn gái rôi. Cách đối với ai cũng hiệu quả ngoại trừ một người cô ấy tên là Jess cô ấy bám hắn rất dai

- Tôi đã nói với cô tôi có bạn gái rồi!

- Anh nói dối nếu anh thật sự có sao 4 năm nay em không thấy anh đi với ai hết.

- Vợ ơi! Sao vợ lại làm chồng khổ thế này?_hắn chỉ biết than thôi.

Nó ở cạnh hắn mà hắn không để ý thôi, hắn không hề biết rằng cái nơi mà nó muốn đến nhất chính là thành phố của tình yêu Pari lúc nghe ông hắn bảo hắn quyết định đi Pari nó cứ tưởng hắn biết rồi chứ ai ngờ tới đây hắn chỉ lao đầu vào học làm nó một phen hú vía. Nó phải công nhận nó với hắn có duyên thật.Nó ở đây cùng với hắn học chung một trường 4 năm nay mà hắn hoàn toàn không hay biết có lẽ đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ về nó thôi còn chỗ đâu mà chứa người khác. Nó được mệnh danh là công chúa Rose trong ngôi trường này rất nổi tiếng mà hắn có biết đâu nhiều lần bạn hắn rủ đi tỏ tình với nó mà hắn có thèm để ý đâu. Cho đến khi trường tổ chức lễ hội cho học sinh cuối cấp. Theo như luật hằng năm, trường sẽ chọn ra một Queen và King họ sẽ nhảy điệu valse mở đầu và theo như truyền thuyết của trường nếu cặp đôi nào là Queen và King và được bầu chọn là cặp đẹp đôi nhất thì sẽ sống hạnh phúc cả đời. Hắn thì chẳng quan tâm đến cuộc thi này nhưng bị tụi bạn ép quá đành tham gia thôi. Nó thì khỏi nói rồi.

Tới ngày lễ hội, ai cũng mặc những bộ váy sang trọng quý phái. Hắn bước vào ai cũng ngắm nhìn, hắn mặc bộ vest đen tóc được vuốt trông vô cùng lãng tử làm bao trái tim của các cô nàng phải đập rộn ràng. Nó nhìn hắn mà mỉm cười, cuộc thi bắt đầu

- Xin mời các bạn hướng lên sân khấu đây là các nàng công chúa của chúng ta!_MC phát biểu.

Một hàng dài các nàng xinh đẹp bước ra, ai cũng lộng lẫy xinh đẹp trong nó có cả nó. Nó mặc một chiếc đầm ngắn màu trắng ngang đầu gối, mái tóc được xoã dài uốn xoăn, trên đầu cài một chiếc vương miệng nhỏ trông nó đẹp như một nàng công chúa. Ai cũng nhìn nó một vẻ đẹp trời cho, chỉ có ai nhìn gần nó mới phát hiện khuôn mặt đầy nét quyến rũ của nó. Làn da trắng hồng, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu cùng với cặp má phúng phính, đôi mắt to tròn cùng với hàng lông mi dài đen . Chiếc mũi thanh tú và đôi môi nhỏ nhắn luôn nở một nụ cười tinh nghịch. Nó vô cùng lộng lẫy khiến ai cũng nhìn trừ một người đó là hắn. Nãy giờ hắn cũng chẳng để ý ai cả chỉ nhớ tới nó thôi.

- Và bây giờ là các chàng hoàng tử của chúng ta_MC giới thiệu.

Hắn bước ra mặt lạnh tanh làm khiến vẻ lãng tử càng cool hơn. Rồi ông MC nói…..

- Và giây phút chờ đợi của chúng ta cũng đến tôi xin giới thiệu King & Queen của chúng ta! King là…Wangzi hoàng tử của chúng ta_hắn lờ phờ bước lên hắn chỉ muốn kết thúc nhanh chóng để về nhà nghỉ cho khoẻ.

- Và đây là Queen của chúng ta …công chúa Rose_hắn nghe đến tên nó thì ngạc nhiên hắn nghe tên này ở đâu rồi thì phải đúng rồi ở quán bar hồi trước nó cũng lấy biệt hiệu này. Hắn đưa mắt nhìn cô nàng đón nhận vương miệng đó. Không ai khác đó chính là nó, vẻ đẹp mà hắn không bao giờ quên, hắn nhìn nó cười rồi nắm lấy tay nó

- Anh tìm được em rồi công chúa của anh!

Hắn với nó cùng nhảy điệu valse đầu tiên, ai cũng trầm trồ khen họ trông thật đẹp đôi. Sau khi kết thúc nghi thức, hắn kéo nó đi đến một góc vườn ở phía sau sân trường.

- Vợ ở đâu mà chồng hổng biết?

- Vợ ở đây cả 4 năm trời luôn mà chồng có để ý đâu!_nó giận mặt quay đi.

- Chồng xin lỗi nhe tại chồng nhớ vợ quá trời nên có để ý đâu!_hắn ôm nó vào lòng. - Lần này tha cho đó! Cỡ này có em nào theo không?

- Không có đâu chỉ có mình vợ thôi!

- Biết nịnh dữ ta!

Hắn nhìn nó rồi một luồng điện gì đó diễn ra giữa hai người, trong người hắn có cảm giác gì đó khiến hắn không còn tự chủ được nữa. Hắn đôi mình lên môi đó, rồi hắn cảm nhận được vị ngọt của kẹo hương thơm của dâu. Đây cũng là nụ hôn đầu của hắn với nó.

Thời gian dần trôi qua, như lời truyền thuyết họ sống với nhau hạnh phúc.

- Mẹ ơi! Anh Bo lấy búp bê của con!_đứa bé 2 tuổi ngồi khóc với mẹ nó

- Con không có lấy!_Bo lên tiếng

- Vậy con búp bê đâu?_nó hỏi

- Con…lỡ làm hư rồi!_cậu bé vừa nói vừa nấc

- Con đừng khóc nữa ngày mai mẹ sẽ mua cho Jen búp bê mới nhé!

- Con yêu mẹ nhất!_Jen chạy lại ôm mẹ, nghe thấy tiếng mở cửa

- Ba tụi con về rồi kìa!_nó chỉ tay về phía hắn

- Ba về rồi!_hai thiên thần nhỏ bu lấy hắn ôm vào lòng

- Hôm nay ở nhà có vui không?

- Dạ vui ạ!

- Ngoan lắm!_hắn hôn nhẹ lên má con mình.

- Anh có mệt không?_nó nhẹ nhàng hỏi

- Đương nhiên là không rồi có em với con mệt mỏi biến mất hết rồi!_hắn cười đùa

- Anh thiệt là!

Nó nghĩ cuộc sống nó thật may mắn, nó với hắn kết hôn sinh ra hai thiên thần nhỏ bé. Nó thật là may mắn, đối với nó bây giờ nó chỉ có hắn với Bo và Jen là đủ rồi.

The end.

Mình đang nghĩ đến việc viết tiếp phần 2 của câu chuyện, mong các bạn cho ý kiến nhé! Sau khi Gui và Wangzi đã giải quyết hết mọi hiểu lầm của họ, Gui cảm thấy mình và Wangzi thật ngốc nghếch, cô luôn nghĩ rằng nếu Wnagzi thật sự không tin cô để cho cô rời đi, thì họ sẽ được như bây giờ không? Có lẽ là không nên bây giờ quan trọng nhất chính là họ quý giờ phút bây giờ mình đang có.

Sau một hồi lâu dụ dỗ Gui, Wangzi cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện của mình chính là đưa Gui về nhà, đương nhiên ko phải thân phận người hầu mà là bạn gái, vị hôn thê, cô vợ bé nhỏ của Wangzi. Gui thật sự rất buồn khi chỉ mới vừa về nước lại phải đi rồi, nhưng theo nỗi buồn đó là một niềm hạnh phúc, vì cô đã có người con trai mà mình yêu thương ở bên cạnh. Đối với cô, dù phải xa gia đình nhưng cũng xứng đáng. Không biết cái tính bướng bỉnh của cô đâu mất rồi, có lẽ là vì tình yêu chăng? Cô cũng ko biết nữa, nhưng cô luôn biết rằng mình nhất đinh vẫn sẽ là mình - một cô gái hồn nhiên, tinh nghịch của ngày nào.

Ngồi ở trên máy bay, cô khẽ dựa đầu vào bờ ngực ấm áp của hắn, nơi đây chính là bến bờ hạnh phúc của cô. Ngước nhìn ngoài cửa sổ, những đám mây trắng bập bềnh trôi giữa bầu trời xanh ngắt, cô biết rằng mình sẽ bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp.

/6