Coi Trọng Người Tình Tổng Giám Đốc

Chương 9 - Chương 5

/17


Đây là một ngày tràn đầy hạnh phúc, đây là một ngày đáng để vui vẻ, mẹ cuối cùng cũng có kết quả tốt đẹp, về sau không cần mờ mịt bồi hồi trong thế giới tình cảm nữa, cô nên dùng nụ cười vui vẻ xinh đẹp nhất tiễn chân.

Cô đã làm được, từ đầu tới cuối mang theo nụ cười rực rỡ nhất, nhưng vào khoảnh khắc đi ra khỏi tiệm cơm kia, gương mặt vui vẻ cuối cùng cũng chống đỡ không nổi, nước mắt không nghe lời như vỡ đê, mãnh liệt mất mác, cảm giác cô đơn đó hoàn toàn chiếm lấy cô, cô cũng không có biện pháp tiếp tục cười nữa.

Cơ thể Âu Dương Hỉ Nhi hư nhược yếu ớt ngồi xổm người xuống, từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất chính là cô đơn, mặc dù có căn nhà của chính mình, lại yêu thích cùng mẹ chen lấn trên chiếc giường lớn, mẹ luôn cười cô như đứa bé chưa trưởng thành, không biết cô sợ cảm giác trống rỗng bao nhiêu.

Rõ ràng sợ hãi, lại cố giả bộ dũng cảm, cô muốn trở thành đứa con gái có thể để cho mẹ dựa vào, nhưng dù sao con gái cũng không phải là người bầu bạn cả đời, điểm này cô chưa từng nhìn thấu, luôn cho rằng ở trong lòng mẹ địa vị của cô vĩnh viễn xếp hạng nhất, cho dù mẹ tuyên bố muốn kết hôn, cô vẫn ôm suy nghĩ có thể trong hôn lễ sẽ đột nhiên kêu ngừng lại, mẹ không thể nào bỏ cô một mình. Cô đã rất tin như thế.

Sai lầm rồi, cô sớm nên nhận thức rõ ràng, cô là một người. . . . . . Không bình thường, gương mặt Hoắc Duyên Lãng đột nhiên hiện lên trong đầu, sau đó cô làm một chuyện đến mình cũng không có ý thức được —— lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho anh.

Cuối cùng em cũng cần anh à! Hoắc Duyên Lãng hưng phấn như đứa bé, thấy điện thoại di động hiển thị cuộc gọi đến là tên của cô, anh vui mừng giống như những người trúng giải nhất nhưng vừa vui vẻ vừa không dám tin tưởng.

Âu Dương Hỉ Nhi há miệng ra, nhưng mà lời gì cũng nói không nên lời, nhưng nước mắt càng rơi càng nhiều, càng lâu.

Em đang khóc sao? Em đang ở đâu? Trong lòng anh nóng nảy.

Nhìn bốn phía một chút, nói ra địa điểm, nghe anh nói Ngoan ngoãn ở chỗ đó chờ anh , cô thật sự giống như đứa bé không nhúc nhích ở chỗ đó chờ anh, cô không biết đã đợi bao lâu, nhưng mà vào khoảnh khắc khi cô nhìn thấy anh, cô cười, như đứa bé bị lạc đường rốt cuộc cũng tìm được người nhà, đó là một nụ cười an tâm.

Chân thật đua, cũng nên tìm một chỗ tránh mưa. Anh nhanh chóng cởi áo khoác xuống giúp cô che mưa.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, tại sao trời lại mưa?

Trực tiếp ôm ngang cô lên, Hoắc Duyên Lãng đi nhanh đến chỗ đỗ xe. Em không biết rằng gặp mưa không hề lãng mạn, chỉ hại tóc ướt hết sao?

Lẳng lặng dựa vào trước ngực của anh, cô dường như rất mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm giác này thật là ấm áp.

Em không thể ngủ, như vậy rất dễ bị cảm.

Nhưng mà, cái gì cô cũng không nghe thấy, cũng không biết lúc nào bị nhét vào xe. Bị đưa đến chỗ ở của anh, khi cô chân chính ý thức được mình đang ở hiện thực, đã bị đẩy mạnh vào phòng tắm ấm áp.

Cái gì cũng đừng nghĩ, thả lỏng tâm trạng tắm nước nóng, quần áo ướt sũng bỏ vào giỏ trúc, bên trong tủ có khăn lông sạch sẽ, khăn tắm và áo choàng tắm, áo choàng tắm là size của anh, đối với em mà nói có hơi lớn, nhưng trước khi quần áo của em được giặt sạch hong khô, em chịu khó chấp nhận, anh đi nấu trà gừng giúp em. Ngay sau đó anh đẩy cửa phòng tắm ra.

Nhìn bồn tắm lớn đầy hai phần ba, khí nóng bốc hơi, Âu Dương Hỉ Nhi cảm thấy một dòng nước ấm chảy vào nội tâm, trong nháy mắt khí lạnh bị đẩy ra khỏi cơ thể lạnh lẽo.

Cởi bỏ quần áo ẩm ướt, gội đầu ở gian tắm vòi sen, cô ngồi vào bồn tắm, vừa mới bắt đầu cảm thấy nước ấm có hơi nóng, nhưng dần dần cơ thể thích ứng với nhiệt độ của nước, cô ngửi thấy được mùi thơm hoa hồng, thì ra, anh bỏ thêm tinh dầu hoa hồng trong nước nóng để cho cô tắm rửa.

Hoắc Duyên Lãng luôn không ngừng làm những điều ngoài ý muốn cho cô, chăm sóc cho đáo rồi lại tự đại ngông cuồng, người đàn ông mâu thuẫn, làm người ta tức giận, rồi lại khiến cho người say mê thật sâu.

Cơ thể trắng nõn mềm mại vốn cứng ngắc từ từ buông lỏng trong làn nước ấm, cô mới phát hiện trên tường trước mặt có một chiếc TV 42 inch, hiển nhiên người đàn ông này biến tắm trở thành một loại hưởng thụ, khó trách phòng tắm còn rộng rãi hơn phòng khách nhà cô.

Cô không thích cảm giác quá mức rộng lớn, thế nhưng vào giờ phút này, nơi này lại cho cô cảm thấy rất ấm áp, nếu như không phải nước dần dần lạnh, cô hoàn toàn không muốn rời đi.

Áo choàng tắm của Hoắc Duyên Lãng mặc trên người cô rộng lùng thùng, rốt cuộc cô cảm thấy sự chênh lệch giữa bọn họ không nhưng mà chiều cao, còn có thể trạng, anh quả nhiên là đàn ông!

Khi Âu Dương Hỉ Nhi trở lại phòng khách, trà gừng nóng hổi đã đợi cô ở trong bình giữ nhiệt, nhỏ giọng nói cảm ơn, cô yên lặng uống trà gừng.

Chưa từng thấy qua người thích khóc hơn em, cho dù nước mắt không dùng tiền mua, cũng không thể lãng phí như vậy. Thật ra thì bây giờ việc anh muốn làm nhất là ôm cô thật chặt vào trong lòng,

/17