Coi Trọng Người Tình Tổng Giám Đốc

Chương 8 - Chương 4.2

/17


Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!

Đầu Hoắc Duyên Lãng không ngừng đập vào quầy bar, làm sao anh lại nói ra những lời nói trí chướng (không bình thường) như vậy? Con rùa? Anh là người thông minh như vậy tại sao lại phá hỏng đường lui của mình?

Thật ra thì khi còn bé, anh là thân sĩ nhỏ trong miệng người lớn người gặp người thích, nụ cười ấm áp đáng yêu, khiêm tốn lễ độ, có lẽ công lao chuyện này nên thuộc về huyết thống của nhà họ Hoắc, cho dù là ông nội bà nội, hay là cha mẹ, bọn họ đều là người ôn hòa lễ độ, các bệnh nhân cùng đồng thanh tán dương là bác sĩ tốt, nhưng năm mười hai tuổi, vì vấn đề giáo dục anh, cha mẹ kiên quyết đưa anh đến nước Mĩ, từ đó phá vỡ tính cách của anh, khiến cho anh hoàn toàn biến thành một người khác.

Anh cảm thấy mình bị vứt bỏ, trở nên tùy hứng phản nghịch, mắt thấy anh càng ngày càng kiêu ngạo phách lối, ông nội bà nội không thể làm gì khác hơn là đi theo đến nước Mĩ chữa bệnh, dùng kiên nhẫn hướng dẫn anh, dạy anh, mặc dù cuối cùng rất may mắn là anh không có biến thành lão đại hắc bang, nhưng mà ngạo khí tận trong xương tuỷ đã bị khơi dậy, cũng không gò bó được nữa. Cũng khó trách, anh thân là đứa con trai duy nhất vừa là Lão Yêu của nhà họ Hoắc. Hưởng hết cưng chiều, làm sao có thể không tùy hứng làm bậy?

Không biết ai đã nói, một ngày nào đó anh sẽ vì sự tùy hứng của mình mà nếm mùi đau khổ, anh còn xì mũi coi thường, không ngờ thật sự ứng nghiệm!

Nếu cô ấy quả thật nghĩ như vậy, cậu liền chấp nhận làm con Rùa đi! Tề Tán Hạo không kiềm chế được ôm bụng cười ha ha, cuối cùng thằng nhóc này cũng gặp phải đối thủ. Người phụ nữ kia lắm khá, anh tán thưởng!

Hoắc Duyên Lãng hung hăng trừng mắt, đây là chủ ý cùi bắp gì. Không được, tôi tuyệt đối không thể đầu hàng trước được. Bằng không, cả đời này tôi sẽ bị người phụ nữ kia giẫm ở dưới lòng bàn chân.

Cả đời? Tề Tán Hạo có vẻ đăm chiêu nhíu mày, chuyện càng ngày càng thú vị, thằng nhóc này chẳng những bị bắt giữ, hơn nữa còn bị người ta bắn trúng hồng tâm. Ai bảo cậu điên cuồng say mê cô ấy, cậu xứng đáng làm Con Rùa.

Tôi. . . . . . Thật sự cô ấy rất hấp dẫn tôi, nhưng mà, tôi cũng không có điên cuồng say mê cô ấy.

Cả đời cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, vẫn không chịu thừa nhận sao?

. . . . . . Đây chẳng qua là một cách nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Sao anh nói xong lại khó chịu như vậy? Vốn chính là như vậy, anh là người sống cho hiện tại, cả đời quá xa vời, cần gì khiến cho cuộc sống phức tạp như thế?

Được rồi, anh cứ tiếp tục mạnh miệng, Tề Tán Hạo rất vui lòng dẫn ra chứng cứ. Vì đến gần cô ấy, tổng giám đốc cam tâm trở thành Ngưu Lang, chuyện này còn chưa đủ điên cuồng, không đủ say mê sao?

Hoắc Duyên Lãng dừng một chút, gương mặt buồn bực nói: Cậu cứ thích chê cười tôi như vậy sao?

Từ trong thâm tâm tôi thật sự bội phục cậu, nhưng mà nếu đã hy sinh thì phải cố gắng đến cùng, tiếp tục kiên trì, cho dù là con rùa, cậu cũng là con rùa đẹp trai nhất trên thế giới, cũng đừng lấy những người làm việc kiếm tiền kia ra trút giận, việc đó chẳng có ích gì. Nếu như không nhân cơ hội giễu cợt thằng nhóc kiêu ngạo này, cảm giác có lỗi với chính mình.

Cậu không cần hả hê, cậu không thấy tôi đã phiền chết rồi sao?

Lắc đầu một cái, cõi lòng Tề Tán Hạo vô cùng thương tiếc cho anh. Người thông minh như vậy, đi học nhảy lớp, sự nghiệp thành công, vì một chuyện nhỏ này gấp đến độ giơ chân, vốn là trúng độc hoa tình —— không có thuốc nào cứu nổi!

Lần này Hoắc Duyên Lãng không phản bác nữa, đúng vậy, anh là người thông minh như vậy, làm sao chỉ chút chuyện nhỏ này cũng không biết làm như thế nào cho phải?

Tỉnh táo lại, anh không gọi điện thoại cho cô, không chủ động tìm cô, nhưng cũng không bao gồm tình trạng không hẹn mà gặp!

Không sai, mỗi ngày cô đều phải về nhà, anh liền mỗi ngày mai phục ở cửa hàng tiện lợi gần nhà cô, sau đó dưới tình huống nào đấy, bọn họ gặp nhau. Chính là như vậy!

Chính là như vậy —— nói ra đơn giản, áp


/17