Coi Trọng Người Tình Tổng Giám Đốc

Chương 7 - Chương 4

/17


Anh chắc chắn người phụ nữ này đang trốn anh, gọi điện thoại cho cô, cô không nhận, nhắn tin cho cô, cô cũng không trả lời.

Rất tốt, dám can đảm khiêu chiến sự chịu đựng của anh, cô chết chắc rồi!

Vốn là, anh còn muốn chậm rãi tiếp cận cô, nhưng lại động đến tôn nghiêm đàn ông của anh, cuối cùng cũng phải ra oai một lần, thật không nghĩ đến cô còn khó trị hơn anh. Hừ! Tốt nhất đừng để cho anh bắt được, đối với cô, anh sẽ không bao giờ khách sáo nữa, trực tiếp ăn cô sạch sành sanh, đến xương cũng không còn!

Tưởng tượng bộ dạng cô khi ở phía dưới thân anh cầu xin tha thứ, cả người anh liền nhiệt huyết sôi trào, trước tiên phải xuống tay từ đâu đây? Gương mặt đẹp biến hóa khôn lường, bầu ngực no đủ thẳng cứng, đùi đẹp thon thả hấp dẫn giống như rắn, thon dài mê người, cho dù là cửa vào kia, chắc chắn cũng rất mỹ vị ngon miệng. . . . . .

Bốp một tiếng, có một người phụ nữ hai mắt bốc hỏa ném một xấp tài liệu trước mặt anh.

Hoắc Duyên Lãng, em là chàng trai trẻ 17,18 tuổi sao? Không chăm chú họp, lại ngồi mộng xuân, em muốn chết! Chỉ có lúc Hoắc Tình Hương tức giận đến mức muốn mắng lời thô tục mới có thể gọi thẳng tên của anh.

Lười biếng dừng dòng suy nghĩ lại, anh không chút hoang mang nâng mắt nhìn chị cả nhà họ Hoắc, hai chân kiêu ngạo gác lên bàn trà đá cẩm thạch trước mặt. Em ngồi ở đây mộng xuân sao?

Chị còn không hiểu em sao? Lòng say mê mới vừa rồi của em xuất hiện lần đầu tiên vào năm mười sáu tuổi, trong bữa tiệc mừng năm mới, đối tượng là một cô gái hai mươi lăm tuổi tóc vàng ngực lớn.

Tại sao em lại không nhớ rõ? Kí ức trống rỗng, Hoắc Duyên Lãng thiên chân vô tà (ngây thơ) nháy mắt.

Làm sao em nhớ được? Buổi tối hôm đó trốn người nhà, em liền từ Newyork chạy trốn đến San Francisco.

Cô gái tóc vàng ngực lớn đó nhất định không quá ngon miệng.

Hoắc Tình Hương thật muốn bảo anh đi gặp lại, thằng nhóc này thật sự rất biết cách bức người khác phát điên.

Hoắc Duyên Lãng, đây không phải là trọng điểm, làm ơn, xin em nghiêm túc đi họp, hôm nay cần phải xác định hướng phát triển và người phát ngôn của Man’sDig. Cô cố gắng khống chế âm lượng gần như muốn nổ tung của mình, bất kể như thế nào, cô cũng là tổng giám đốc của Hoắc công nghệ sinh học nên không thể giống như người đàn bà chanh chua.

Chị biết rồi, chị đã sớm quyết định, kênh TV mua sắm, Vir¬gil.

Cái gì?

Mặc dù hiện nay quan niệm bảo dưỡng của phái nam càng lúc càng phổ biến, nhưng người mua vẫn tập trung ở trên người phái nữ, em có thể lấy lí do là vì đàn ông bận... Sự nghiệp, hoặc là bởi vì đàn ông sợ mất thể diện, không sao cả, đối tượng tiêu thụ chính của chúng ta vẫn là phụ nữ, dĩ nhiên, đồng thời có thể mở rộng đối với khách hàng nam có chướng ngại về việc mua mỹ phẩm, chị cho rằng kênh mua sắm là con đường tiêu thụ thích hợp nhất.

Về phần kênh TV mua sắm em giơ hai tay tán thành, nhưng Vir¬gil. . . . . .

Vir¬gil —— Tề Diệu, lính mới nổi tiếng gần đây trong giới người mẫu.

Em biết rõ Vir¬gil là thần thánh phương nào, mặc dù gần đây thường lên trang bìa Fashion Magazine, nhưng anh ta tiến vào giới người mẫu chưa tới ba tháng, nói ra, vẫn còn là một nhân vật nhỏ không có tiếng tăm gì, chị không thể bởi vì anh ta là em trai của Tề Tán Hạo, nên dùng anh ta làm người phát ngôn. Cô biết thằng nhóc này rất tùy hứng, nhưng không đến mức công tư bất phân.

Nhíu mày, Hoắc Duyên Lãng cười sảng khoái thật sự rất quỷ dị. Chị nói với em khi nào, Tề Diệu là em trai Tề Tán Hạo?

Hai người bọn họ đều mang họ Tề.

Bởi vì mang họ Tề, cậu ta nhất định có quan hệ với Tập đoàn Tề Hoàng sao?

Còn nữa, anh ta và Tề Tán Hạo đeo dây chuyền giống nhau như đúc, em đoán đó là bảo vật gia truyền gì đó.

Không sai, nhưng mà, làm sao em biết Tề Tán Hạo. . . . . . Chị đang nói là Tề Diệu? Mặc dù anh và Tề Tán Hạo là bạn tri kỉ, nhưng người hai nhà cũng không có qua lại, thật ra thì người của nhà họ Hoắc không lưu hành văn hóa bào bát, bệnh viện của nhà họ Hoắc quá bận rộn, chữa khỏi bệnh tật có ý nghĩa hơn tranh kỳ đấu diễm, mà người nhà họ Hoắc quen biết Tề Tán Hạo, đó là bởi vì bình thường cả nhà ăn chung đều đặt ở khách sạn Tề Hoàng, mà CEO Tề Tán Hạo thỉnh thoảng sẽ tự mình đến chào hỏi.

Em từng nhìn thấy mặt anh ta trên tạp chí thẩm mỹ, tên gia hỏa kia xem ra chính là một thằng nhóc phản nghịch.

Chuyện này cứ quyết định như vậy.

Hả? Hoắc Tình Hương có chút không phản ứng kịp. Cái gì cứ quyết định như vậy?

Em nhìn thấy mặt cậu ta ở trên tạp chí, liền nhớ cậu ta, chuyện này cũng có nghĩa là cậu ta vô cùng có tiềm lực sao?

Há hốc miệng, cô muốn phản bác, mà lại không tìm được lời phản bác.

Em tin tưởng ánh mắt của mình, anh ta là lựa chọn tốt nhất.

Thật ra thì chị cảm thấy được em còn thích hợp làm người phát ngôn sản phẩm hơn cậu ta. Hoắc Tình Hương vốn chuyển suy nghĩ đến trên người em trai nhà mình, thứ nhất tiết kiệm chi phí; thứ hai mong muốn mượn cơ hội này khiến cho anh chính thức công khai ra mặt, cô cũng không cần mỗi ngày mệt mỏi giống như con chó.

Lúc em đổi nghề người mẫu, chị đến mời em, em sẽ suy nghĩ cẩn thận, nhưng mà, giá thị trường của em quá cao, chỉ sợ chị muốn mời cũng không nổi.

Thằng nhóc này thật sự là. . . . . . Thôi, không phải cô đã sớm quen với sự tự đại của anh sao?

Được rồi, em tự quyết định, bây giờ chúng ta bàn về một chuyện khác.

Em đã đói bụng, có chuyện gì ngày mai lại bàn bạc. Hoắc Duyên Lãng lập tức giống như quả cầu da bị xì hơi nhũn như con chi chi.

Hoắc Duyên Lãng, bây giờ còn chưa đến năm giờ. Một ngày nào đó cô sẽ bị thằng nhóc này chọc tức đến mức chảy máu não.

Vậy thì một phần trà chiều trước.

Hoắc Tình Hương phát điên nói ra một chuỗi lời thô tục, nhưng sau khi mắng xong, cô vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài giúp vị tổng giám đốc này chuẩn bị bánh ngọt cà phê, khi thằng nhóc này đói bụng, vậy thì thể hiện sức chịu đựng của anh đã hết, nếu như muốn tiếp tục đề tài kế tiếp, vậy cũng chỉ có thể thỏa hiệp với anh.

Ăn ngon không? Hoắc Tình Hương gần như nịnh hót nhìn Lão Yêu của nhà họ Hoắc, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bằng không, nhiệm vụ kế tiếp của cô rất khó đạt được.

Cũng không tệ lắm, bánh ngọt đủ ngọt.

Dĩ nhiên. Đây là bánh ngọt đặc biệt chuẩn bị cho em.

Không có ý tốt. Anh đùa cợt nhếch môi cười.

Cái gì không có ý tốt, chẳng lẽ mẹ già của cô không phải là mẹ già của anh sao? Thôi, cô đại nhân đại lượng, ai bảo thằng nhóc này là bảo bối của nhà họ Hoắc bọn họ. Mẹ nói em đã lâu không có về nhà ăn cơm, hỏi em gần đây đang diễn trò gì. . . . . . Không phải, đang bận gì?

Em đang bận theo đuổi phụ nữ.

Thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất, nhưng mà rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, người này tám phần là đang nói đùa.

Thằng nhóc bị làm hư như em làm sao biết theo đuổi phụ nữ, phụ nữ theo đuổi em thì không sai biệt lắm.

Hoắc Đình Lãng không tiếng động thở dài, anh không trách chị cả nhà họ Hoắc nghi ngờ lời nói của anh, ngay cả anh cũng cảm thấy rất khó tin, bình thường mà nói, phụ nữ sẽ luôn cúi người trước anh, cố gắng cột Người tình như anh vào bên người, kết quả? Anh liên tục cúi người trước cô, mà thái độ của cô đối với anh lại không có gì khác Tiểu Cường ! Anh sẽ không nhịn nữa, tối nay bất luận như thế nào cũng phải bắt được cô!

Chị mặc kệ em đang bận gì, ít nhất cũng phải dành ra chút thời gian gọi điện thoại cho mẹ, OK?

Em có gọi điện thoại, mẹ lại bận mở hội nghị nghiên cứu và thảo luận y học.

Đó là chuyện cách đây bao lâu? Một tháng sao? Chị cầu xin em, chị van cầu em, không có việc gì cũng gọi điện thoại cho mẹ, âm thanh của em đối với mẹ mà nói còn có tác dụng hơn vi-ta-min B.

Em sẽ gọi ngay bây giờ. Ngay sau đó Hoắc Duyên Lãng từ trong túi áo khoác lấy điện thoại di động ra gọi cho mẹ, lần này cô mở cờ trong bụng, không quản anh có về nhà ăn cơm hay không, âm thanh của con trai quả thật có thể khiến cho bà có sức sống hơn vi-ta-min B.

Anh là người thuộc phái hành động, muốn làm chuyện gì sẽ làm liền chuyện đó, hơn nữa hành động muốn làm trong ngày nhất định phải đạt được, anh muốn có Âu Dương Hỉ Nhi, cô cũng đừng mong có thể chạy khỏi lòng bàn tay của anh.

Cô cực kỳ không tiền đồ, cô biết, cũng không sao cả. Nhưng mà, tại sao không có ai nói cho cô biết, không có tiền đồ là một chuyện rất mệt mỏi?

Nặng nề bước ra khỏi trạm xe điện ngầm, Âu Dương Hỉ Nhi kéo chặt áo khoác da bò trên người, vì trốn tránh Hoắc Đình Lãng, mỗi ngày cô đều làm việc đến mười giờ. Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, mỗi lần anh ấn chuông điện trước nhà cô, cũng sẽ gọi điện thoại trước cho cô, hơn nữa anh cũng chưa từng ấn chuông điện nhà cô trễ như vậy, bởi vì biết cô và mẹ ở cùng một chỗ.

Hoàn hảo anh không biết gần đây mẹ cô bận việc chuẩn bị hôn lễ, ít về nhà qua đêm, nếu không, cô hoàn toàn không có biện pháp khống chế việc anh khi nào sẽ đến ấn chuông điện nhà cô.

Có phải cô quá tự cho là đúng hay không? Có lẽ, anh đã bỏ đi rồi, ít nhất hôm nay một cuộc điện thoại của anh cũng không có.

Thật buồn cười, anh điện thoại tới, cô bồn chồn không yên, anh không điện thoại đến, cô cũng bồn chồn không yên. . . . . . Cô quả nhiên là đồ dở hơi, tại sao luôn bị người đàn ông kia làm cho tinh thần không yên?

Cao ốc nhà trọ cô ở cách trạm xe điện ngầm không đến mười phút đồng hồ,

/17