Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 272: CHƯƠNG CUỐI

/318


Chương 272: CHƯƠNG CUỐI

Editor: May

 

          "Bởi vì cha đã đọc quyển sách《tình yêu không vụ lợi》Đồng Đồng viết, khiến cho ta hết sức cảm động, ta đã đọc rơi nước mắt rất nhiều lần, các con và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, tình yêu dâng hiến giữa các người là trân quý thế gian khó có được." Khang Dực nói.

 

          "Đồng Đồng vẫn luôn thích viết sách, em ấy ghi toàn bộ chuyện xưa giữa chúng con vào trong sách, em ấy dụng tâm lương khổ, con đều hiểu, chúng ta là người một nhà, về sau cha cũng là một thành viên trong chúng ta, cha là người cha duy nhất của con và Đồng Đồng, sau này Đống Đồng sẽ là con gái của cha." Mộ Hi nói.

 

          "Ta thật sự là đã tu luyện phúc khí ở đời trước, có thể có hai đứa con tốt như con và Đồng Đồng, cha thỏa mãn." Khang Dực vui mừng nói.

 

          Khang Dực và Mộ Hi trở về nhà mẹ Mộ Hi, cô không muốn mẹ sẽ có tiếc nuối sau này, cho nên Mộ Hi nói chuyện của cha cho mẹ, ý tứ mọi người đều là để ông đi nằm viện, Khang Dực không có cách nào đành phải tiếp nhận cầu xin của mọi người, ngoan ngoãn làm thủ tục nằm viện.

 

          Mộ Y Na vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc Khang Dực, có lẽ là bởi vì tâm tình, Khang Dực không có thống khổ như vậy, hơn nữa còn thường xuyên nhìn thấy nụ cười của ông.

 

          Đồng Đồng cũng nhận Khang Dực làm cha, cô thường xuyên đi bệnh viện chăm sóc Khang Dực, Khang Dực không nghĩ tới lúc tuổi già mình sẽ có hai đứa con gái tri kỷ, trong lòng không khỏi rất vui vẻ, nhất là người phụ nữ mình yêu ở bên cạnh với ông.

 

          Ông sợ hãi cái chết chút nào, bởi vì bên cạnh ông có người thân nhất, mặc dù sắp phải rời khỏi trần gian, nhưng đây là những ngày vui vẻ nhất của ông.

 

          Giờ phút này, cuối cùng Khang Dực đã hiểu quan trọng nhất trong cuộc sống là gì? Tình thân quan trọng nhất, khỏe mạnh quan trọng nhất.

 

          Một năm sau, Khang Dực mỉm cười qua đời.

 

          Trong ngực Mộ Hi ôm một bé trai, Nam Nam dắt tay Lâm Lâm, bọn họ cùng nhau đến viếng mộ ông ngoại, chỉ thấy Nam Cung Diệu đuổi theo từ phía sau, một tay ôm một bé gái đáng yêu, một tay mang theo một giỏ hoa, vừa đi vừa gọi:

 

          "Nam Nam, Nam Nam, nhanh lên, em gái con lại tiểu, đây đã là lần tiểu thứ ba sau khi ra cửa, con xem quần cha đã bị tiểu ướt toàn bộ! Con trai, mau tới, giúp đỡ cha!" Đầu Nam Cung Diệu đầy mồ hôi, hô to đuổi theo.

 

          "Ai bảo cha muốn nhiều con như vậy, có con và Lâm Lâm không tốt ư? Nhất định phải sinh thêm hai đứa bé này, chỉ biết ỉa, đi tiểu một chút!" Nam Nam tiếp nhận lẵng hoa trong tay cha, oán hận nói.

 

          "Thực xin lỗi con trai, cha yêu các con, hai đứa bé này chỉ là ngoài kế hoạch, chỉ do ngoài ý muốn, chỉ do ngoài ý muốn! Cha không có lòng dạ nào trúng thưởng, nhưng giải thưởng lớn chủ động tìm tới cha, nhưng mà cực khổ nhất vẫn là mẹ con. Con trai, mẹ con chính là công thần trong nhà chúng ta, hết thảy đều là lỗi của cha, lỗi của cha!"

 

          Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nói, thật ra sau khi Mộ Hi sinh con lần thứ ba, khổ nhất chính là anh, bởi vì sau khi Khang Dực chết, Mộ Hi tiếp quản công ty cha cô, cho nên Nam Cung Diệu liền cây ngay không sợ chết đứng tiếp nhận hai đứa bé trong nhà, để Mộ Hi một lòng làm việc, vừa mới tiếp nhận, có rất nhiều việc cần điều chỉnh, đương nhiên là có Nam Cung Diệu chỉ đạo ở phía sau màn, Mộ Hi coi như là thuận lợi.

 

          Mặc dù Nam Cung Diệu nói như vậy với con trai, thật ra anh vẫn cảm thấy rất may mắn khi trúng giải thưởng lớn này, cô vợ nhỏ thật lợi hại, một lần sinh hai bé, còn là thai long phượng, hiện tại tốt lắm, Nam Cung Diệu có hai con trai, hai nữ nhi, đừng xem lúc nào cũng anh mang theo đứa bé, thật ra trong lòng anh không khỏi rất vui vẻ, rất hạnh phúc nha.

 

          Đồng thời, cha già cũng vui mừng, nói cái gì mà con dâu lợi hại, làm rạng rỡ tổ tông nhà Nam Cung, muốn khen thưởng Mộ Hi thật tốt.

 

          Không nghĩ tới một lần khen thưởng này, Nam Cung Diệu từ vị trí cổ đông lớn trực tiếp hạ xuống cổ đông nhỏ, cổ đông lớn tự nhiên thành Mộ Hi, bởi vì cha già lại có thể chuyển dưới danh nghĩa của ông đến danh nghĩa Mộ Hi, dùng làm phần thưởng.

 

          Nam Cung Diệu đương nhiên không có ý kiến, bởi vì trong lòng anh tất cả đều là mây bay, chỉ có cô vợ nhỏ mới là khối bảo vật vô giá, đương nhiên còn có đám con chết bầm của anh.

 

          Mộ Hi vẫn luôn không nói gì, mang một kính râm lớn, nhìn chăm chú vào bia mộ, trong lòng ôm con trai Nam Cung Khang Tổ thứ hai, vì sao đứa con trai này tên là Nam Cung Khang Tổ, bởi vì nhà họ Khang sắp tuyệt hậu, mà Mộ Hi là con gái ruột của Khang Dực, cho nên cô liền tăng thêm họ Khang vào trong tên con trai thứ hai này, bày tỏ Mộ Hi đã nhận tổ quy tông.

 

          Con gái thứ hai của Mộ Hi tên Niệm Niệm, Nam Cung Diệu Khang Niệm, ý là vĩnh viễn nhớ tới ông ngoại.

 

          Khang Dực ở dưới cửu tuyền cũng sẽ nhắm mắt.

 

          "Cha, con mang theo chồng và bọn nhỏ đến thăm cha..." Nam Cung Diệu thấy trên gương mặt cô vợ nhỏ treo một giọt nước mắt, biết rõ cô vợ nhỏ khổ sở, vì vậy ý bảo bọn nhỏ đi qua dập đầu với ông ngoại.

 

          "Ông ngoại, xin yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, Nam Nam dập đầu với ông." Nam Nam nói xong thật sự dập đầu với ông ngoại. Mộ Hi nhìn thấy, trong lòng hết sức cảm động, con trai rất ngoan ngoãn, cô hết sức vui mừng.

 

          Chỉ sợ về sau xưng hô tà ma phải sửa lại, cần phải gọi huề ma, chính là đám khỉ con ở cùng cha tà ma của bọn chúng.

 

          Thật ra, Lãnh Đông cũng không tốt hơn, bởi vì Đồng Đồng cũng thuận lợi sinh hạ một bé nam, Lãnh Đông lớn tuổi hơn Đồng Đồng, tự nhiên muốn gánh chịu trách nhiệm chăm sóc đứa bé, đây là chỗ tốt khi tìm một cô vợ nhỏ, vừa phải làm chồng, lại phải làm vú em!

 

          Mộ Hi và bọn nhỏ bái tế mộ phần xong, vung tay lên.

 

          "Các con, về nhà, về nhà ở quê của chúng ta. Ông xã, anh đi đào rau dại, bởi vì cha thích ăn, Nam Nam con đi vào trong vườn rau hái rau, Lâm Lâm con thì chờ ăn, xuất phát."

 

          "Này? Bà xã, vậy xin hỏi em làm cái gì?" Nam Cung Diệu cười nói, anh biết rõ cô vợ nhỏ đây cũng là chuẩn bị lười biếng.

 

          "Khụ khụ, bản thân là công thần, các người có từng gặp qua công thần còn làm việc không?" Mộ Hi ho hai tiếng, hết sức uy nghiêm nói.

 

          "Có đó, con chưa từng thấy qua công thần không làm việc." Nam Nam cười nói.

 

          "Ha ha..." Nam Cung Diệu nghe được Nam Nam nói xong, nhịn không được cười lên ha hả, không hổ là con của anh, đạt đến một trình độ nào đó, về sau anh cũng không cần ra mặt, bởi vì con trai đã có thể một mình đảm đương một phía.

 

          "Tên nhóc thúi, con lại có thể cùng một phe với cha con, ha ha..." Mộ Hi thấy Nam Nam chạy vù vù xuống núi, cô cũng không nhịn được cười ha ha rộ lên.

 

          Chỉ là lúc này, tất cả mọi người đang cười, duy chỉ có Niệm Niệm trong lòng Nam Cung Diệu gào khóc lên.

 

          "Quá tốt rồi, Niệm Niện biết rõ giúp mẹ trút giận!"

 

          Mộ Hi thấy ông xã mới vừa rồi còn cười to, giờ phút này bắt đầu luống cuống tay chân đổi tã cho đứa bé, trong lòng không khỏi đắc ý, bởi vì Mộ Hi lo lắng trời nóng nực, không có cho đứa bé mặc tã giấy, kết quả là biến thành tè ra quần Nam Cung Diệu, bởi vì lúc này, từng đũng quần trở xuống của Nam Cung Diệu bắt đầu ướt gần hết.

 

          Nam Cung Diệu nhìn con trai nhỏ ngủ khò khò trong lòng cô vợ nhỏ một chút, vì sao con gái nhỏ lại không ngủ chứ? Hơn nữa còn liên tục gào khóc, hình như là đói bụng?

 

          Cuối cùng Nam Cung Diệu hiểu đây cũng là một hàng ăn quà vặt, xem ra người phụ nữ trước mắt thật sự là có năng lực, tất cả con gái đều theo cô, tất cả con trai đều theo đàn ông nhà Nam Cung, công bằng!

 

          "Thân ái ngẩn người cái gì, đi thôi..." Mộ Hi thấy ông xã ngẩn người nói.

 

          "Cô vợ nhỏ, chờ anh một chút..."

         Cám ơn các bạn đã theo dõi từ đầu tới cuối bộ truyện do thi.chdoctruyen.com dịch truyện đã được hoàn và tiếp theo mời các bạn đọc những truyện hot không hè kém tiếp nhé :) 

----------oOo----------

Truyện Hot nhất được đề cử 2016 : 

1. Đoạt hôn 101 lần  

2. Sa vào trêu ghẹo vợ yêu : tổng giám đốc vô cùng cưng chiều 

3. Chọc giận bảo bối: Ông xã, cưng chiều nhẹ một chút 

4. nói yêu em 99 lần (Đã Full) 

5. Mạnh mẽ yêu nhau 100 ngày


/318