Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 269:

/318


Chương 269:

Editor: May

 

          Mộ Hi bị lời của con hù đến, đây là con trai của mình ư? Sao giống như là diễn cảnh trong ti vi, tại sao con trai có thể có những vật này? Nhìn di động trong tay một chút, hết sức bình thường, sao lại là một khẩu súng?

 

          Hiện tại Mộ Hi cũng không có thời gian hỏi di động Nam Nam là đến từ đâu? Chỉ có thể vội vã rời đi.

 

          Hai ngày sau, Mộ Hi thông qua phòng nhạc Cửu Châu thăm dò được, gần đây người đàn ông tên Vương Khải trong tổ chức độc dược giống như là phát tài, buổi tối thường xuyên đi tới phòng nhạc Cửu Châu chơi đùa, loại địa phương này hoàn toàn không phải là nơi người bình thường có thể tới, tiêu phí ở đây rất cao, Mộ Hi hoài nghi người này, vì vậy buổi tối mượn thời điểm diễn xuất, đi tiếp xúc người này một chút, quả nhiên hết sức khả nghi, người đàn ông tên Vương Khải này nói, chỉ cần Bạch Cáp nể mặt, nghĩ muốn bao nhiêu tiền thì hắn đều cho.

 

          Nhìn từ cách người đàn ông này xài tiền, hắn nhất định là mới phát tài, hơn nữa còn là một số tiền lớn.

 

          Trong hai ngày này, ban ngày Nam Cung Diệu nghỉ ngơi ở nhà, buổi tối anh cũng ra ngoài, điều tra tới cùng ai là phản đồ phía sau, cuối cùng anh tập trung mục tiêu ở người đàn ông tên Vương Khải này, bởi vì gần đây có người nói hắn hành động hết sức thần bí, hơn nữa vào ngày anh gặp chuyện không may, người đàn ông này xin nghỉ hai ngày.

 

          Không riêng gì Nam Cung Diệu và Mộ Hi hoài nghi người đàn ông này, ngay cả Nam Nam cũng điều tra ra tất cả hành tung của Vương Khải, bởi vì Nam Nam xem gần đây ai từng liên lạc với Khang Hân. Phát hiện có một người đàn ông tên Vương Khải đã gặp mặt vài lần với Khang Hân, Nam Nam điều tra kỹ lai lịch Vương Khải này, hóa ra hắn là người trong tổ chức độc dược của cha.

 

          Vì vậy, Nam Nam lại tra xét tài khoản ngân hàng của Vương Khải, phát hiện ngày hôm trước có một số tiền lớn chuyển vào, hơn nữa số tiền này gửi vào dưới danh nghĩa của Khang Hân.

 

          Bởi vậy Nam Nam có thể kết luận, Khang Hân mua chuộc thuộc hạ của cha, sau đó tiết lộ cơ mật độc dược cho nên nước Mỹ, bởi vậy nước Mỹ mới bắt đầu điều tra công ty ở Mỹ của cha, như vậy liền lừa gạt cha đến nước Mỹ. Sau khi đến nước Mỹ, cha nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết khó khăn, lúc này bọn họ liền áp dụng kế hoạch ám sát.

 

          Khang Hân tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình đào hố, cuối cùng tự mình nhảy, căn cứ tình huống Mộ Hi nói với Nam Nam, Nam Nam phân tích, lúc mẹ cứu cha, khiến túi xách rơi ở phòng tối, Khang Hân chết, túi xách trong tay Khang Hân, đã nói lên lúc ấy Khang Hân đã ở gần nơi cha bị nhốt, sau khi cha chạy trốn, bọn họ giết chết Khang Hân, giá họa cho mẹ. Nam Nam tra được báo cáo kiểm tra thi thể của Khang Hân ở cục cảnh sát nước Mỹ, trước khi cô ta chết từng bị người vũ nhục, hơn nữa không chỉ là một người đàn ông, như vậy liền có thể nói rõ, Khang Hân có thể bởi vì mẹ cứu đi cha trách cứ đối phương, cuối cùng dẫn tới họa sát thân.

 

          Nam Nam tạo ra một phần báo cáo cặn kẽ từ những tư liệu bí mật này, dùng thân phận người biết chuyện bí mật tố cáo với cảnh sát nước Mỹ, cậu trực tiếp gửi tư liệu của mình đến hộp thư cục trưởng, tin tưởng không lâu sau, chân tướng sẽ truyền ra.

 

          Nam Nam lấy điện thoại di động ra gọi cho mẹ.

 

          "Mẹ, bây giờ mẹ liền có thể trở về , con tin tưởng cảnh sát sẽ cho mẹ một công đạo, còn có tên phản đồ trong công ty cha, tự sẽ có người thu thập hắn, cha cũng có thể về nhà." Nam Nam nói nghiêm túc.

 

          Hóa ra Nam Nam lại gửi cho bang phái ám sát cha kia một mật hàm, nói là có thể bán đứng ông chủ mình trung thành nhiều năm, tương lai cũng sẽ bán đứng các người, bởi vì với người như vậy, ích lợi vĩnh viễn là đứng đầu.

 

          "Con trai, mẹ lập tức về nhà với cha, mẹ không có giết người, tại sao phải sợ?"

 

          "Được, con bảo bọn họ chuẩn bị tốt đồ ăn cho cha mẹ." Nam Nam vui vẻ chạy xuống lầu.

 

          Vào lúc Nam Cung Diệu, Mộ Hi và người nhà cùng nhau đang ăn cơm, cảnh sát đến đây, nói là bắt Mộ Vũ Hàn, bởi vì cô là nghi phạm giết người.

 

          Nam Cung Diệu vỗ nhè nhẹ tay Mộ Hi, ý bảo cô tiếp tục ăn cơm, bởi vì mấy ngày nay Nam Cung Diệu biết cô vợ nhỏ là nghi phạm giết người, cho nên anh bí mật điều tra, sau đó bí mật gửi kết quả điều tra tới cảnh sát nước Mỹ, bởi vì Khang Hân là bị giết ở nước Mỹ, cho nên vụ án này là do nước Mỹ chịu trách nhiệm điều tra, cảnh sát Trung Quốc chỉ hỗ trợ điều tra.

 

          Nam Cung Diệu tin tưởng, bên nước Mỹ sẽ nhanh chóng biết chân tướng sự tình, cô vợ nhỏ là một người trong sạch, cho nên hiện tại muốn làm chính là chờ đợi, phản ứng của Nam Nam và phản ứng của Nam Cung Diệu là giống nhau, rất trầm ổn, yên tĩnh, vẫn luôn nghiêm túc ăn cơm, không có chút ý tứ bị quấy rầy nào, ngược lại trong lòng Mộ Hi hết sức lo lắng người nhà bởi vì cô mà khổ sở, nhưng cô phát hiện lo lắng của mình là dư thừa, trên bàn cơm ngoại trừ cha chồng thì chính là Lâm Lâm đang sốt ruột.

 

          "Người xấu, người xấu, không được phép bắt mẹ cháu, không được phép bắt mẹ cháu, các người đi, các người đi, rời khỏi nhà của cháu, nếu không Lâm Lâm liền gọi cảnh sát..." Lâm Lâm vừa nói vừa dùng sức đẩy những người kia ra ngoài.

 

          "Em gái nhỏ, chúng tôi chính là cảnh sát!" Một người đàn ông trong đó nói.

 

          "Khốn kiếp, mẹ cháu là người tốt, cảnh sát các người là người xấu. Anh, bảo bọn họ đi, bảo bọn họ đi..." Lâm Lâm rống to, bắt đầu cầu cứu anh trai.

 

          "Em gái, không được phép hồ nháo, nhớ kỹ chú cảnh sát là người tốt, anh tin tưởng chú cảnh sát sẽ để cho chúng ta cơm nước xong, Lâm Lâm đến đây." Nam Nam lạnh lùng mang Lâm Lâm đi qua, lại lần nữa ngồi đến trên bàn cơm.

 

          "Anh, bọn họ muốn bắt mẹ đi, vì sao anh không đuổi bọn họ đi?" Lâm Lâm ngẩng đầu nhìn Nam Nam nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng.

 

          "Em gái đừng sợ, mẹ không có làm chuyện xấu, ai dám bắt mẹ?" Nam Nam nhìn mấy người cảnh sát kia một chút nói, lúc ấy mặt mọi người liền biến sắc, không nghĩ tới đứa nhỏ khó dây dưa, lớn cũng không phải là đèn đã cạn dầu, khó trách cha mẹ bọn họ cũng không nói chuyện, hóa ra đây là đang diễn trò, không phối hợp công việc.

 

          "Mộ tiểu thư, xin mời?" Một người đàn ông trong đó nói.

 

          "Chú, xin đợi một chút, mẹ tôi không quen ăn cơm bên ngoài, để cho mẹ ăn no lại đi với các người cũng không muộn. Lại nói mẹ cháu cũng không có làm chuyện xấu, choi dù đi với các người, cũng là phối hợp điều tra với các người!" Nam Nam đứng lên lạnh lùng nói.

 

          "Cháu, cháu đây là gây trở ngại công việc của chúng tôi. Diệu tổng, ngài đến nói một câu đi?" Một người trong đó nhìn về phía Nam Cung Diệu.

 

          "Con tôi nói đúng như tôi nghĩ, cô ấy không có phạm tội, cho dù đi với các người, cũng chỉ là phối hợp công việc với các người, chẳng lẽ để cho người đói bụng đi với các người sao?" Nam Cung Diệu hỏi ngược lại.

 

          "Này, này, được rồi, nhưng mà phiền toái nhanh lên!" Người đàn ông tạm thời không dám đắc tội ông trùm giới thương nghiệp này, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở một bên.

 

          "Mẹ, từ từ ăn, ăn cơm liền phải nhai kĩ nuốt chậm, có trợ giúp tiêu hóa, nếm thử cái này, ăn thật ngon nha." Nam Nam gắp món Mộ Hi thích ăn thả tới trong chén cô.

 

          Nam Nam đây là cố ý , bởi vì mẹ hoàn toàn chính là oan uổng, bây giờ còn chịu đựng loại ủy khuất này, Nam Nam hết sức đau lòng vẫn luôn không nói với mẹ.

 

          Thật ra Mộ Hi đang suy nghĩ hai người cha con này đang hát tuồng gì?

 

          Sau khi Mộ Hi ăn no, liền muốn đi theo bọn họ.

 

          "Chờ một chút, tôi gọi điện thoại." Nam Cung Diệu nói cái gì đó ở trong điện thoại, người khác không có nghe được, nhưng sau khi anh đi ra ban công, đưa điện thoại di động cho một người trong đám cảnh sát.

 

          "Tìm các người ." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

 

          "A, dạ, dạ, dạ, được, được, được, hiểu, tạm biệt cục trưởng." Chỉ thấy người đàn ông kia liên tục cúi đầu khom lưng.

 

          Người đàn ông dùng hai tay đưa điện thoại di động cho Nam Cung Diệu, sau đó cung kính nói.

 

          "Thực xin lỗi Diệu tổng, một sự hiểu lầm, một sự hiểu lầm, quấy rầy, quấy rầy, chúng ta rút lui." Người đàn ông ý bảo những người khác rời đi, trong lòng ảo não, ở chỗ này chờ lâu như vậy, nhìn người ta ăn hết cơm, cuối cùng lại ra về tay không!

 

          Nhìn những người kia rời đi, Mộ Hi nhìn con trai một chút, nhìn ông xã một chút, trong lòng hiểu vừa rồi vì sao bọn họ bình tĩnh như vậy, xem ra là sớm có chuẩn bị, nếu không vì sao vừa rồi ăn bình tĩnh như vậy, làm hại Mộ Hi còn có chút khổ sở, nghĩ đến mình vào tù, đám người không có lương tâm này còn có tâm tư ăn cơm, hóa ra bọn họ đã sớm nghĩ đến kết quả, cho nên mới bình tĩnh như vậy.


/318