Cô Vợ Kết Hôn Hợp Đồng Mang Thai

Chương 3 - Đừng Hỏi Tôi Là Ai

/1870


Cô cũng không hỏi xem tôi là ai sao? Anh ta cắn vào cổ cô.

Cảm giác rất là nhột, cô cười khẽ: Có quan trọng hay không? Trong mắt cô có chút hơi nước, nhìn anh ta có chút mơ hồ, nhưng lại thấy đôi mắt anh ta đặc biệt rất đẹp. Đúng vậy, chỉ cần có thể làm cho cô vui vẻ, là ai cô cũng không không để ý.

Nhiệt độ, lên cao.

Mập mờ, thăng cấp.

Anh ta ôm lấy người cô, đôi mắt vốn lạnh lùng lại ánh lên một chút nhu hòa: Nếu cô không muốn, chúng ta có thể dừng lại.

Tống Khinh Ca bĩu môi, cười: Đàn ông đều giống nhau, anh nghĩ anh có thể là Liễu Hạ Huệ sao? Dứt lời, tiếp tục nhạo báng: Hay là ..... anh vốn không thể?

Cô chỉ là muốn tìm một người đàn ông ở bên cạnh mình qua một đêm thôi, một đêm thôi, để cho cô có thể tạm thời quên đi chính mình, quên đi phiền lo, có thể vui vẻ một chút.

Tôi không thể? Ánh mắt anh ta lóe lên ánh lửa.

Cô nghĩ, người đàn ông này nhất định là một cao thủ tình trường. Như thế cũng tốt đấy. Cô sẽ không có quá nhiều đau đớn.

Nhưng tiếp đến đau đớn không hề ít. Tống Khinh Ca co người lại.

Đau? Anh ta nhíu nhíu mi.

Cô ôm chặt lấy anh ta, làm vẻ hời hợt: Đã không phải từ lâu rồi.

Anh ta không còn một chút nào thương hương tiếc ngọc nữa.

Thật ra thì, anh ta cũng không cần phải thương hương tiếc ngọc, bởi vì bọn họ cũng chỉ là người xa lạ. Tối nay, chẳng qua là vô tình gặp.

Trong bồn tắm, một dòng chất lỏng hồng hồng tan vào trong nước, biến mất không còn thấy nữa.

Xóa sạch mọi thứ.

Không thể phủ nhận, anh ta kinh nghiệm vô cùng phong phú, trừ lúc đầu vì đau nên cô chưa có cảm giác thích. Về sau, cô rất vui vẻ.

----

Có lẽ vì trên lưng có quá nhiều nỗi lo, cho nên niềm vui vẻ này làm cho cô tiêu hao hết sức lực. Thế nhưng cô chỉ đơn giản ngủ một lát. Ngoài cửa sổ tờ mờ sáng cô đã tỉnh dậy.

Tống Khinh Ca cảm thấy thân thể mình giống như bị bánh xe lăn qua, mệt mỏi rã rời, không thể cử động. Nơi đau đớn nhắc nhở đêm qua cô đã từng vui vẻ.

Cô hốt hoảng tỉnh táo lại, bên cạnh là người đàn ông đang ngủ say. Anh ta lúc này, mặt mũi đã bớt lạnh lùng, thay vào đó là sự yên tĩnh, bình thản giống như một đứa bé. Hoàn toàn không giống lúc tối qua, trong mắt chỉ toàn là sự cướp đoạt.

Cô dùng sức chống người lên xuống giường, tìm được y phục. Mặc từng cái vào xong, thân thể cảm giác vừa đau, vừa mệt mỏi. Tối hôm qua làm liều, đây là kết quả của sự tham vui.

Cô đi dép lê giẫm lên thảm sàn cho nên không hề có thanh âm nào. Thậm chí lúc rời khỏi phòng, cô cũng không quay đầu lại nhìn anh ta một cái.

Trời đã sáng. Chuyện tối qua như một giấc mộng, cuối cùng sẽ tan thành mây khói, cô sẽ lãng quên.

Năm giờ sáng, Mưa phùn vẫn lưa thưa rơi xuống, sắc trời còn mờ mờ giống như bình minh vẫn còn xa lắm. Bên ngoài khách sạn, cô bắt taxi. Ngồi lên, điều đầu tiên cô nghĩ đến là phải về nhà thay quần áo. Sau đó thì đi đối mặt với cuồng phong.

Đúng vậy, là cơn cuồng phong. Tống thị bị phá sản, trên lưng cô sẽ là một món nợ kếch xù.

Mà cô, bản thân yếu kém, lại không có sức lực chống đỡ.

Nhưng mà, cô vẫn phải đối mặt, tránh được sao?


/1870